Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 745






Chương 747

“Xem đi, tôi nói là cô ta căn bản cũng nghe không hiểu mà.” Ông cụ Nguyễn nhìn thấy Tô Khiết không có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

Tô Khiết vẫn không có bất cứ phản ứng nào, bà cụ Nguyễn nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong mắt cũng có nhiều thêm mấy phân chán ghét. Bà ta không hiểu tại sao Hạo Thần của bà ta ưu tú như vậy, vậy mà lại cưới một đứa ngu ngốc như thế về nhà.

Nếu như không có liên quan đến Ngụy Khang, bà ta đã sớm đuổi Tô Khiết ra khỏi nhà rồi.

“Chú Dương, dì Vân, hai người đã đến rôi ạ.” Ba người vừa mới bước vào sân thì con dâu trưởng của nhà họ Cố là Trương Nguyệt Bình bước ra chào đón, mang trên mặt nụ cười khách khí lại lễ phép.

Chỉ là lúc Trương Nguyệt Bình nhìn thấy Tô Khiết thì ngẩn người, nụ cười ở trên mặt hơi cứng lại: “Cô gái này là?”

“Gần đây thân thể của dì Vân cháu không tốt cho lắm, cho nên đã thuê một người chăm sóc cho bà ấy” Ông cụ Nguyễn trực tiếp nói Tô Khiết thành người chăm sóc do nhà họ Nguyễn đã mời tới.

Đây là do trước đó ông cụ Nguyễn đã nói trước với bà cụ Nguyễn, cho nên đương nhiên bà cụ Nguyễn cũng sẽ không phản bác, ngược lại phối hợp mà cười cười.

Khóe môi của Tô Khiết hơi nhếch lên, hôm nay ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại diễn vở kịch nào nữa vậy?

Lúc đầu cô với Nguyễn Hạo Thần chính là kết hôn ngâm, ông cụ Nguyễn cũng đã nói như vậy, đương nhiên là Tô Khiết sẽ không nói gì thêm.

“A, cái người chăm sóc xấu xí như vậy là được mời đến từ đâu thế?” Cố Nhược, đứa cháu chỉ mới có 13 tuổi của nhà họ Cố nhìn Tô Khiết một chút, trực tiếp cười nhạo nói: “Cái này cũng quá xấu đi thôi, đây là lần đầu tiên mà cháu nhìn thấy một người xấu như vậy đó.”

“Bà Vân, bà để một người xấu như vậy đi theo ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy, chẳng lẽ không buồn nôn ạ? Buổi tối đi ngủ sẽ không gặp ác mộng sao?” Lúc Cố Nhược nói lời này thì lại nhìn Tô Khiết một chút nữa, cố ý làm ra bộ dạng buồn nôn.

“Đúng vậy đó, xấu quá đi thôi, thật là buồn nôn mà.” Có mấy bé gái không lớn không nhỏ đứng vây xung quanh ở bên người của Cố Nhược, đều lên tiếng chế nhạo theo.

“Nhược Nhi, đừng có nói lung tung nữa.” Trương Nguyệt Bình, con dâu trưởng của nhà họ Cố quát Cố Nhược một tiếng, nhưng mà trong giọng nói kia lại không nghe ra được nửa điểm trách cứ.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn càng trở nên khó coi hơn, trong lòng âm thâm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình đã không nói con nhỏ xấu xí này chính là vợ của Hạo Thần, nếu không thì nhà họ Nguyễn của bọn họ không phải sẽ bị cười thúi mặt sao.

Con ngươi của Tô Khiết chợt lóe lên một chút, thật sự xấu như vậy luôn hả? Cô cũng biết lớp trang điểm bây giờ của cô quả thật là không dễ nhìn tí nào.

Giờ phút này, Tô Khiết chỉ suy nghĩ đến một vấn đề, bình thường Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô như thế này thì sẽ buồn nôn hả? Dù sao thì ban ngày lẫn ban đêm Nguyễn Hạo Thần đều đối diện với gương mặt này của cô.

Nhưng mà Tô Khiết cũng có thể xác định được một vài thứ, buổi tối Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối sẽ không nằm mơ thấy ác mộng, bởi vì anh căn bản không có thời gian để thấy ác mộng, thời gian của anh đều dùng để giày vò cô.

Giờ phút này nghe thấy lời nói của Cố Nhược, Tô Khiết cảm giác bình thường thật sự đã quá ủy khuất cậu ba Nguyễn rồi, ủy khuất cậu ba Nguyễn ngày nào cũng phải đối diện với gương mặt xấu xí này của cô.

Nếu không thì chờ lúc Nguyễn Hạo Thần đi công tác vê, cô dùng gương mặt thật sự mà chào đón anh.

Ngày nào Nguyễn Hạo Thần cũng đối diện với gương mặt của cô, nếu như muốn nôn thì cũng không tốt lắm.

Mặc dù là lớp trang điểm ở trên mặt của cô là vật liệu do học trưởng mới chế tạo ra, nhưng mà vẫn có cách để tẩy đi.

Chỉ cân cô muốn làm thì không có chuyện gì mà làm không được.

Ừm, cứ quyết định như vậy đi, vui vẻ quyết định.

Tô Khiết nghĩ đến ngày hôm đó lớp ngụy trang ở trên mặt của cô không thể rửa trôi đi, dáng vẻ của cậu ba Nguyễn buồn bực hận không thể căn chết cô, khóe môi của cô nhịn không được mà hơi cong lên.