Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 394






Chương 378

“Ông xã, không phải anh nói hôm nay trở về sao? Anh đến rồi à?” Giọng nói Tô Khiết vui vẻ và nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần nhiệt tình và mong chờ.

“Ân?” Trong lúc nhất thời Nguyễn Hạo Thần lại cảm giác chưa lấy lại được tình thần.

Không chỉ là vì cô, càng bởi vì cảm xúc được truyền tải trong giọng nói của cô, đó chính là cảm xúc mà một người vợ nghênh tiếp chồng nên có, hoàn toàn không kém chút nào.

Sự nhảy vọt đột ngột này có vẻ như hơi quá lớn.

“Em đến sân bay từ sáng sớm để đón anh, muốn cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng sao không thấy anh?” Tô Khiết cố ý nhìn xung quanh, nhưng lại khéo tránh đi ánh mắt của Hứa Dinh Dinh và Vũ Kỳ.

Nếu lúc này Vũ Kỳ thấy cô, chắc chắn sẽ gọi mẹ thật to và nhào tới, đến lúc đó mọi thứ đều sẽ bị phơi bày.

Đường Minh Hạo nhìn thấy tất cả mọi thứ trong mắt, ánh mắt hướng về phía Nguyễn Hạo Thần, trong sự tìm tòi nghiên cứu mang theo vài phần dò xét, giống như có mấy phần sáng tỏ.

Người này chính là chồng của mẹ, hình như mẹ hơi sợ ông ta?

Nguyễn Hạo Thần nhìn bóng lưng Tô Khiết, thấy bộ dáng nóng nảy của cô, đôi mắt thâm thúy có vài phần phức tạp.

Tới đón anh? Muốn làm cho anh ngạc nhiên?

“Ông xã, chẳng lẽ không phải anh ngồi chuyến bay này sao?” Trong giọng nói của Tô Khiết rõ ràng mang theo vài phần mất mát, cũng không tiếp tục nhìn xung quanh, chỉ hơi gục đầu, dáng vẻ rất thất vọng.

Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần đã đi theo sau cô, chắc chắn đang chú ý nhất cử nhất động của cô, nên màn trình diễn này của cô rất đúng chỗ.

Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Hạo Thần hơi gợn sóng khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng: “Quay người lại, phía sau.”

Lúc này Tô Khiết mới quay người, trong mắt của cô đảo qua một vòng, sau đó mới dừng lại trên người Nguyễn Hạo Thần, cô lập tức vui vẻ chạy vội về phía Nguyễn Hạo Thần.

“Ông xã, hóa ra là anh đã đến, vừa rồi sao em không thấy anh!” Tô Khiết chạy đến trước mặt anh, ngẩng mặt nhìn anh, trên mặt trần đầy nụ cười xán lạn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cố gắng nhìn thấy chúc dị dạng trên khuôn mặt của cô, nhưng nụ cười của cô lại rất tự nhiên và chân thành, đúng là không nhìn ra một chút khác thường nào.

“Đưa di động cho tôi.” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần dời khỏi nụ cười xán lạn trên mặt cô, chuyển đến điện thoại di động của cô.

Anh nhớ là vừa rồi lúc mới tiến vào trong sân bay cô có gọi một cú điện thoại, cũng nhận một cuộc điện thoại, vì vậy cú điện thoại kia rất quan trọng, anh cảm thấy có thể thông qua cuộc điện thoại kia để kiểm tra ra điều gì đó.

Tô Khiết giật mình, trong lòng lộp bộp trầm xuống, cô biết chắc rằng người đàn ông này không dễ bị lừa như vậy, anh rõ ràng là muốn kiểm tra điện thoại di động của cô.

“Ông xã, anh muốn lấy điện thoại em làm gì?” Tô Khiết nhìn anh, con mắt chớp chớp, vẫn cầm điện thoại di động trong tay, không đưa cho anh.

Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần là người không thích lãng phí thời gian, anh trực tiếp cầm ngón tay của cô, ấn vào nút mở khóa trên điện thoại, và mở khóa.

Nguyễn Hạo Thần cầm lấy điện thoại của cô.

Khóe miệng Tô Khiết hơi giật giật, người này còn có thể bá đạo hơn sao?