Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1070






Chương 1072

“Đúng vậy, không già, rất đẹp, vẫn rất đẹp.” Lôi Hạ nhìn bà ta, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cháy bỏng, bà ta vẫn đẹp như vậy.

Nhạc Hồng Linh dời mắt, nhìn họ một cái, cô chú ý là vì nghe tiếng cô gái kia gọi chú Lôi Hạ.

Nhạc Hồng Linh gặp qua Lôi Hạ trên báo tin tức, cho nên bây giờ liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Hạ, nói vậy đây là người nhà của ông Lôi Hạ?

Nhạc Hồng Linh nhìn sang người phụ nữ trung niên kia, mắt chớp chớp, có thể làm người phụ nữ của Lôi Hạ thật đúng là không phải bình thường.

Quý bà này tuy đã hơn năm mươi tuổi , nhưng Nhạc Hồng Linh mới nhìn, liền bị kinh ngạc, năm mươi hơn tuổi vẫn đẹp, mà làm cho cô ta ngạc nhiên chính là khí chất của quý bà này.

Nhạc Hồng Linh nhịn không được nhìn thêm vài lần, cứ như vậy, liền bị ông Lôi Hạ phát hiện, ông Lôi Hạ nhìn thẳng lại đây, vừa nguy hiểm lại mang ý cảnh cáo rõ ràng.

Nhạc Hồng Linh cười cười với ông, sau đó dời mắt đi.

Đúng lúc này, hai đứa bé chơi xong, Nhạc Hồng Linh liền nhanh chóng chạy qua, đón hai đứa bé.

“Cảm giác thế nào? Chơi vui không?” Nhạc Hồng Linh ôm lấy bé Kỳ, hôn lên mặt cô bé.

“Dạ, chơi vui.” Đường Vũ Kỳ chơi rất vui vẻ.

“Con có thể chơi tàu lượn siêu tốc không?” Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo chưa chơi tận hứng, cậu cảm thấy trò này quá ngây thơ.

“Không được, con còn nhỏ, nguy hiểm.” Nhạc Hồng Linh lắc đầu, không đồng ý.

“Con không sợ.” Đường Minh Hạo cảm thấy trò đó căn bản không có gì đáng sợ.

“Vấn đề không phải con có sợ không, mà là con quá nhỏ , chưa lớn, tàu lượn siêu tốc phản lực quá lớn, sợ là sẽ làm con bị thương, nếu mẹ con ở đây, nhất định cũng không cho con chơi.” Nhạc Hồng Linh kiên nhẫn giải thích cho cậu bé, cô ta cũng biết Đường Minh Hạo không sợ, nhưng cơ thể trẻ con chưa phất triển hoàn toàn, cổ của các bé rất yếu, lúc chơi tàu lượn siêu tốc, đầu chịu lực tác động sẽ lắc phải lắc trái, động mạch cổ và cơ vùng cổ dễ bị xé rách.

“Được rồi, con biết rồi.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay hiểu chuyện nhất, cũng ngoan nhất.

“Con chơi với em thôi.” Nếu không thể chơi trò cậu thích, vậy cậu liền chơi cùng em gái.

“Thật ngoan.” Nhạc Hồng Linh nở nụ cười, thừa dịp Đường Minh Hạo nhất thời chưa chuẩn bị, nhanh chóng hôn một cái lên mặt cậu.

Lúc này, Mộng Thu Quỳnh đứng không xa nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, mắt trợn lên, khuôn mặt không dám tin và kinh ngạc, trong lúc nhất thời đứng lại, người cũng đơ ra.

Này, điều này sao có thể!

“Mẹ, sao mẹ không đi? Mẹ muốn chơi đu quay sao?” Mộng Nhược Đình thấy bà ta dừng lại, nhìn vòng xoay tận trời cách đó không xa, nhỏ tiếng cười nói: “Tuy là có chút ngây thơ, nhưng mẹ thích là tốt rồi, đi, con chơi với mẹ.”

Nhưng mà, Mộng Thu Quỳnh lại đứng yên, hơn nữa không có phản ứng gì, mắt vẫn trừng to nhìn Đường Minh Hạo, sự kinh ngạc càng rõ hơn.

“Làm sao vậy? Nhìn cái gì đâu?” Lôi Hạ phát hiện khác thường của bà ta, theo ánh mắt của bà ta nhìn qua, cũng không phát hiện cái gì khác thường, không khỏi thầm thấy kỳ lạ.

Theo góc độ của mắt bà ta nhìn, bà ta bây giờ hẳn là đang nhìn cậu bé cách đó không xa, cậu bé đó có gì đặc biệt sao?

Rât đẹp trai, cũng rất đáng yêu, nhưng phản ứng của bà ta không lớn đến vậy đi?