CHƯƠNG 4
Nói xong, cô liền xoay người định rời đi.
“Cố Tịch Dao! Em đang trốn tránh sao?” Khởi Hiên vội vàng kéo tay cô lại: “Em thật sự được người ta bao nuôi như lời đồn sao?”
“…” Trái tim cô run lên.
Nó đau như bị người ta đâm một mũi dao thật mạnh vậy, cơn đau ấy đã lan khắp toàn thân cô.
“Vì sao im lặng?” Khởi Hiên nắm chặt tay cô: “Cố Tịch Dao, lẽ nào là anh tự mình đa tình sao? Lẽ nào tình nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta không nghĩa lý gì với em sao?”
“…” Cố Tịch Dao ngước nhìn gương mặt trẻ trung, rạng ngời như ánh mặt trời của Khởi Hiên.
Cô nhìn như thể muốn in sâu vào đáy lòng mình từng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Khởi Hiên, người đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân cùng cô, từng là niềm tin sâu sắc nhất và cũng là khát khao mà con tim cô hướng tới.
Với cô mà nói, anh chính là ánh mặt trời mà cho dù có bị thiêu đốt thành tàn tro cô cũng muốn được ở bên.
Nhưng giờ đây, một người nhơ nhuốc như cô liệu còn có tư cách theo đuổi ánh mặt trời này nữa không?
“Em nói đi chứ! Cố Tịch Dao, hãy nói cho anh biết những lời đồn ấy có thật không…”
Cố Tịch Dao nín nhịn một hồi lâu mới mỉm cười với Khởi Hiên.
Cô nói: “Khởi Hiên, xin lỗi anh, hãy quên em đi.”
Liệu có ai biết được rằng, để cự tuyệt tình yêu của đời mình cần phải dùng bao nhiêu nỗ lực không?
Cô cố sức đẩy anh ra rồi khó nhọc quay đi.
Nhân lúc nước mắt chưa rơi, cô sợ phải đối mặt với dáng vẻ hồn nhiên, chân thật của người con trai ấy.
“Cố Tịch Dao…”
Khởi Hiên nhìn bóng lưng của cô, cất tiếng gọi khiến người ta đau lòng.
Cô loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
Cái khoảnh khắc nước mắt vừa rơi ấy, cô đã lách qua những bạn học khác, nhanh chóng chui vào một buồng vệ sinh còn trống.
Đóng cửa lại và trốn trong đó để khóc.
Sau đó, cô lấy que thử thai đã được chuẩn bị trong cặp sách từ trước ra.
Ngón tay cô run rẩy khi nhìn thấy hai đường màu đỏ hiện lên trên que thử thai.
Dương tính.
Cô có thai rồi…
Cô vô thức vuốt ve bụng mình, nước mắt lại lăn dài trên má.
Cô thực sự đang mang trong bụng một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng cô cũng biết rõ, sinh mệnh bé bỏng này chỉ là một người khách qua đường đối với cô mà thôi.
Chín tháng sau, tại New York.
Trong phòng sinh, Cố Tịch Dao sắp sinh rồi.
“Cố Tịch Dao, nào, nhìn tôi này, hãy tin tôi, đừng sợ!”
“Bác sĩ Linda, giúp tôi với, xin cô hãy giúp tôi…”
Trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lấm tấm mồ hôi.
Vì cô mang thai đôi nên bụng cô to hơn rất nhiều so với những người phụ nữ có thai bình thường khác.