Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1782






Chương 1788

“Ông ấy đến đây làm gì vậy? Sao lại có quen biết với em, lúc trước nghe mẹ của anh nói sau khi ông ấy đến Sabah thì không còn xuất hiện ở nơi này nữa.” Vân Chi Lâm có rất nhiều thắc mắc.

“Thật ra em nhận ông ấy làm ba nuôi từ lâu lắm rồi, ban đầu lúc ở Sabah, ở lại nhà của Anna đều là do ông ấy đã giúp đỡ bọn em.” Cố Tịch Dao nói đơn giản.

Vân Chi Lâm mới chợt hiểu ra: “Hóa ra chuyện là như thế.”

Lúc này nghe thấy cửa phòng làm việc của anh ta nhẹ nhàng gõ vang, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài.



Vân Chi Lâm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không?”

Cố Tịch Dao xoay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, sao ba lại đến đây vậy?”

Ba nuôi? Vân Chi Lâm nhìn người đàn ông ở trước mặt, lẽ nào ông ấy chính là Mạc Cẩm Thành?

Mạc Cẩm Thành cười cười giơ tay lên, chỉ nhìn thấy ở trong tay của ông có mang theo một giỏ trái cây.

Cố Tịch Dao vội vàng đi đến bên cạnh của ông ta: “Ba nuôi, sao ba tìm được chỗ này vậy, còn mang theo cái gì nữa đó?” Nói xong, cô vội vàng lấy giỏ trái cây đặt lên trên cái bàn trà ở bên cạnh.

Sau đó chỉ chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Ba nuôi, đây chính là ông chủ kiêm bạn tốt của con…”

Cô đang muốn tiếp tục giới thiệu, Mạc Cẩm Thành mỉm cười cắt ngang lời của cô, chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Chắc cháu là Chi Lâm đúng không?”

Cái này khiến cho Vân Chi Lâm sửng sờ: “Chúng ta đã từng gặp nhau ạ?” Trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa từng gặp mặt Mạc Cẩm Thành.

Cố Tịch Dao cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Mạc Cẩm Thành nói tiếp: “Không cần phải suy nghĩ nữa đâu, lúc mà chú gặp cháu, cháu vẫn còn đang dựa ở trên người của mẹ cháu, chú vừa mới ôm cháu thì cháu liền oa oa khóc lớn…”

Vân Chi Lâm bị nói như vậy thì mặt lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng vội vàng đánh gãy lời của ông ta: “Ông, ông Mạc, chuyện lúc tôi còn bé cũng không cần phải nhắc lại đâu.”

Đây là lần đầu tiên mà Cố Tịch Dao nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng có lúc ngại ngùng: “Ba nuôi, ba đã gặp anh ấy từ sớm rồi hả? Ba nhanh nói cho con nghe tình huống lúc ấy là như thế nào đi.”

Ban đầu trong phòng làm việc vẫn còn chút ngột ngạt, bây giờ bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.

Vân Chi Lâm liếc nhìn ra hiệu cho Cố Tịch Dao một cái, sau đó vội vàng chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Ông Mạc à, không, là chú Mạc Cẩm Thành, mời chú ngồi.”

Cố Tịch Dao ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh bàn trà với Mạc Cẩm Thành, Vân Chi Lâm vội vàng rót trà đặt lên trên bàn.

Đợi sau khi mọi người đã ngồi xuống rồi, Vân Chi Lâm mới nói: “Chú Mạc, lần này chú đến không phải là sang đây để thăm cháu và Tịch Dao đó chứ?”

Không đợi Mạc Cẩm Thành nói chuyện, Cố Tịch Dao cắt ngang: “Sao vậy? Ba nuôi đến đây không phải để thăm em thì còn có thể có chuyện gì khác.”

Mạc Cẩm Thành cười nói: “Chi Lâm nói không sai một chút nào hết, lần này ba đến đây ngoại trừ thăm hai người các con thì còn có một vấn đề nhỏ muốn hai con giúp đỡ.”

Vân Chi Lâm nhìn Cố Tịch Dao đắc ý cười một tiếng: “Chú Mạc, có chuyện gì chúng cháu có thể làm, chú cứ việc nói.”