Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1770






Chương 1776

Chủ quán nhìn thấy ở đằng sau có hai người đi đến, cho dù là quần áo hay là khí chất đều lộ ra một loại khí thế bất phàm, nhất là người đàn ông không mang theo cảm xúc trên gương mặt đang đi ở phía trước, càng tản ra một loại hương vị quý khí.

“Mời hai người tìm một chỗ ngồi xuống, chờ cô gái này gọi đồ ăn xong rồi thì tôi sẽ đến phục vụ hai người.”

Cố Tịch Dao nở nụ cười với chủ quán: “Bọn họ đi cùng với tôi đó, đồ ăn ấy à, ông cứ xem rồi mang lên đi, mấy món sở trường gì đó không cần phải tiếc tiền cho bọn họ đâu.”

Chủ quán cười, hơi nhẹ gật đầu: “Cô Cố, hai quý khách xin chờ một lát, chốc nữa tôi sẽ mang lên ngay.”

Ông ta nói xong thì quay người đi vào trong khu bếp ở đằng sau, rất nhanh liền mang lên một khay trà: “Mời ba người dùng trà trước, đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên.”



Bắc Minh Quân, Hình Uy, còn có Cố Tịch Dao ngồi bên ba phía của một chiếc bàn, mỗi người đều ngồi trên một cái băng ghế dài.

Bắc Minh Quân nhìn quanh bốn phía, quy mô của quán ăn này cũng không coi là lớn bao nhiêu, hơn nữa bây giờ đang là giờ cơm, nhưng mà không có một người nào bước vào.

“Sao em lại chọn một nơi dùng cơm như thế này vậy? Tôi thấy ở đây cũng không có cái gì ngon miệng, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm nhà hàng đi.” Bắc Minh Quân nói.

“Này sao thể được chứ, tôi cũng đã gọi món xong rồi.” Cố Tịch Dao vội vàng nói.

“Chuyện này thì dễ thôi, tôi thấy là đồ ăn ở trong quán ăn này cũng không đắt, bỏ ra ba trăm nghìn, không cần tính cũng biết đủ doanh thu một ngày buôn bán của ông ta.” Bắc Minh Quân nói xong thì liền ra hiệu kêu Hình Uy bỏ tiền rời đi.

Cố Tịch Dao lắc đầu nói: “Mấy người thích ăn ở đâu thì cứ đi ăn ở chỗ đó đi, tôi nhất định phải ăn ở chỗ này.”

Lần này Bắc Minh Quân cũng không động đậy nữa.

Hình Uy lần lượt lấy hai tách trà ở trong khay ra đưa cho Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, cái còn lại thì để cho mình.

Sáng ngày hôm nay vốn muốn đến đó để ký hợp đồng, nhưng mà sau đó nhìn thấy Mạc Cẩm Thành lại nhắc đến mẹ của anh.

Mặc dù là cơn giận đã tiêu tan không ít, nhưng mà tâm trạng của anh vẫn không tốt như cũ. Anh nâng tách trà lên, nước trà vừa ấm nóng, nhấp một hớp nhỏ.

Lông mày đang cau chặt của anh có chút giãn ra một cái, cũng không tệ lắm, anh cầm tách trà lên, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau đó anh lại uống một ngụm lớn, sau đó lại liên tục gật đầu: “Loại trà bát bảo này rất ngon.”

“Ồ, không nghĩ đến là anh còn có thể nói ra tên của nó nữa đó.” Cái này hoàn toàn để cho Cố Tịch Dao cảm thấy hơi bất ngờ.

Bắc Minh Quân khinh bỉ nhìn Cố Tịch Dao một chút: “Sao vậy, đừng cho là tôi sinh ra trong gia đình phú quý thì không dính khói lửa trần gian.”

“Nói đi, ngày hôm nay anh gọi tôi ra đây, tôi sẽ không cho rằng anh muốn tìm tôi để dùng cơm đơn giản như vậy đâu. Anh chính là cái dạng “con cú vào nhà không có việc gì thì sẽ không vào”.” Bây giờ Cố Tịch Dao nói chuyện với Bắc Minh Quân cũng đã không còn gì để cố kỵ, có cái gì thì nói cái đó.

Biểu cảm có chút buông lỏng lúc nãy của Bắc Minh Quân lại dần dần đông cứng lại, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện, cái màn cửa ở sau bếp mở ra.