Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1748






Chương 1754

Cửu Cửu suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định xuống tầng hai.

Cô bé xuống tầng hai, đối mặt với hàng lang và hai bên dãy phòng, cô vừa cầm bánh mì vừa mở từng phòng xem có phòng nào mở hay không.

Nhưng điều làm cho cô bé có chút thất vọng là mỗi phòng đều đóng lại, bởi vì cô bé quá nhỏ nên không với tới tay cầm.

Mặc dù chỉ cần nhẹ nhàng xoay tay cầm một chút là có thể mở ra.

Lúc cô bé định từ bỏ, quay lại tầng ba tìm một nơi để ngủ thì đúng lúc đi ngang qua phòng của Lạc Kiều.

Cô bé nghe thấy bên trong có tiếng động, vì thế tay nhỏ dùng sức đập cửa.

Cố Tịch Dao đưa Lạc Kiều về phòng nghỉ ngơi, trên thực tế cô không hề buồn ngủ, nhưng muốn tìm một lý do để không nhìn thấy Hình Uy mà thôi.

Cô nằm trên giường lớn xem tivi, bữa trưa những người khác ở dưới lầu ăn cơm nhưng cô cũng không chịu đói.

Cô mở kho đồ ăn của mình ra, bên trong đầy đồ ăn vặt. Thậm chí còn có cơm và sủi cảo ăn liền.

Lúc này cô xem tivi có chút nhàm chán, cảm thấy hơi đói bụng nên lấy hộp cơm ăn liền.

Lúc cô định đi hấp đồ ăn thì nghe thấy cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa.

Cô nghĩ Cố Tịch Dao tới đưa cơm cho mình.

Nhưng cô mở cửa ra thì thấy Cửu Cửu đứng ở cửa: “Dì Lạc Kiều, trên lầu rất nhàm chán, cháu muốn chơi ở chỗ dì.”

Lạc Kiều cũng rất buồn chán, đúng lúc Cửu Cửu có thể làm bạn với mình: “Được, cháu mau vào đi.”

Cô mở cửa cho Cửu Cửu vào: “Cục cưng nhỏ, cháu ăn thứ này có thể no sao? Chỗ dì có rất nhiều đồ ăn ngon, cháu muốn ăn gì thì cứ lấy đi.”

Rất nhiều đồ ăn vặt bày ra trước mặt Cửu Cửu, cô bé cắn tay nhỏ của mình, nhìn món nào cũng muốn thử một lần, nhưng cuối cùng cô bé vẫn nhịn được.

“Dì Lạc Kiều, mẹ nói cháu không thể ăn nhiều đồ ăn vặt.”

“Haha, không nghĩ tới cục cưng nhỏ lại kiên định như thế, không ăn đồ ăn vặt cũng được, dì nấu sủi cảo cho cháu ăn, chỉ cần sôi lên là có thể ăn.” Lạc Kiều nói, vội vàng nấu cho Cửu Cửu.

Cửu Cửu bỏ bánh mì, sau đó bò lên giường lớn của Lạc Kiều, cầm điều khiển từ xa tìm xem có phim hoạt hình hay không.

Đúng lúc này, Lạc Kiều nghe thấy lối đi nhỏ truyền đến tiếng bước chân, cô đi tới mở một khe nhỏ thì thấy Bắc Minh Quân đi phía trước, sau đó là Hình Uy và Cố Tịch Dao.

Sao bọn họ không ở dưới lầu chứ, đến đây đi dạo làm gì.

Cô lập tức nhớ Cửu Cửu còn ở trong phòng mình, nếu Bắc Minh Quân phát hiện thì coi như xong.

Cô đóng chặt cửa, sau đó nói với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, cháu mau trốn đi, mấy người mẹ con tới rồi!”

Sau đó cô vội vàng mở tủ quần áo của mình, chỉ tay với Cửu Cửu.

Cửu Cửu lập tức hiểu được, cô bé nhanh chóng nhảy xuống giường rồi chui vào tủ quần áo, may là tủ quần áo rất rộng, hơn nữa quần áo của Lạc Kiều không có nhiều, còn rất rộng rãi.

Sau khi Cửu Cửu trốn vào, Lạc Kiều treo quần áo lung tung, cho dù mở tủ quần áo cũng chỉ có thể thấy quần áo.