Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1696






Chương 1702

Trên đường đi cô ta vẫn luôn không ngừng đấu tranh tư tưởng, đến khi tới phiên toà.

Lúc cô ta nhìn bên Bắc Minh Quân có không ít nhân chứng, lại thấy bên Đường Thiên Trạch ngoại trừ Cố Tịch Dao thì không có ai khác.

Lúc này cô ta mới hạ quyết tâm giúp đỡ Bắc Minh Quân đưa Đường Thiên Trạch vào tù, vậy thì cô ta mới không chịu sự khống chế của anh ta, cũng có thể lấy công chuộc tội, nhận được sự tha thứ của Bắc Minh Quân.

Dù sao lúc đó Bắc Minh Quân luôn chắn trước mặt cô ta, cô ta bất đắc dĩ mới làm như vậy, huống hồ cô ta cũng không biết bên trong là cái gì, dùng để làm gì.

Âu Dương Hoa gật đầu nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi muốn biết mấy ngày trước khi xảy ra sự cố ở khách sạn Daredevil, cô có gặp chuyện gì hay không?”

“Tôi…” Phỉ Nhi do dự một chút, nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân, sau đó hạ quyết tâm, nói lại mọi chuyện từ đầu đến cuối đã nói trong thư phòng của Bắc Minh Quân một lần nữa.

Sau khi cô ta nói xong thì Bắc Minh Quân không khỏi nhìn thoáng qua Đường Thiên Trạch ở đối diện, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Dường như anh đang tuyên bố mình sắp chiến thắng.

Nhưng Đường Thiên Trạch lại không lộ vẻ khác thường, từ đầu đến cuối đều vẫn mỉm cười, giống như mình chỉ là một người đứng xem.

Lần này Cố Tịch Dao đứng lên, đi tới trước mặt Phỉ Nhi nhìn vào hai mắt của cô.

Tuy rằng bọn họ từng ở nông trại với Bắc Minh Quân mấy ngày, nhưng bọn họ chưa từng nói chuyện.

Hiện tại hai người đứng ở tòa án thì cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng có mấy lời vẫn phải hỏi.

Cố Tịch Dao nhìn Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, cô luôn miệng nói có người ép buộc cô nên cô mới đưa chiếc hộp mà cô cũng không biết bên trong chứa thứ gì đến khách sạn Daredevil đúng không.”

Phỉ Nhi gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”

“Vậy cô có thể tìm người đã gọi điện thoại cho cô trong số những người ở đây được không?” Sở dĩ Cố Tịch Dao hỏi như vậy là vì cô cũng cảm thấy nếu kẻ thần bí kia có thể mua chuộc nhân viên bảo trì đánh tráo linh kiện, vậy anh ta cũng có thể tìm Phỉ Nhi làm chuyện này.

Phỉ Nhi nghe vấn đề này thì trong lòng không khỏi giật mình. Cô ta bản năng liếc mắt Đường Thiên Trạch một cái.

Cùng lúc đó Đường Thiên Trạch cũng quay đầu mỉm cười nhìn cô ta.

Nụ cười này làm cho Phỉ Nhi cảm thấy trong lòng run rẩy, cô ta đang do dự không biết có nên chỉ đích danh Đường Thiên Trạch hay không.

Lúc Phỉ Nhi do dự thì Bắc Minh Quân cũng trở nên hơi lo lắng.

Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy lúc ở thư phòng thì Phỉ Nhi đã không nói thật.

Người chỉ thị cho cô ta nhất định là một người khác, hơn nữa còn là người quen biết, thậm chí cũng có thể Đường Thiên Trạch đã nói cô ta làm như vậy.

Nếu thật sự như thế, Phỉ Nhi bị anh ta hủy dung nên nhất định sẽ không nghe lời anh ta, nhưng nếu Đường Thiên Trạch nắm nhược điểm của cô ta trong tay thì khó mà nói được.

Còn cô ta nói lý do thoái thác Trình Trình và Dương Dương gặp nguy hiểm thì Bắc Minh Quân không hề tin.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi đi dã ngoại về thì Bắc Minh Quân đã nhìn ra được nếu Đường Thiên Trạch muốn ra tay với bọn họ thì thật sự dễ như trở bàn tay.

Mọi người đang tập trung sự chú ý lên người Phỉ Nhi, toàn bộ toà án lập tức trở nên yên tĩnh.

Giống như một câu nói, để che giấu một lời nói dối thì phải nói ra nhiều lời nói dối khác.

Phỉ Nhi sợ Bắc Minh Quân biết mình và Đường Thiên Trạch quan hệ gì đó, cho nên cô ta đã đẩy mình vào đáp án muôn thuở.

Cô lắc đầu với Cố Tịch Dao: “Xin lỗi, tình hình ngày đó thật sự quá khẩn cấp, tôi chỉ không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện, cho nên cũng không có chú ý tới giọng nói của người đó.”

Đáp án này hoàn toàn làm cho Bắc Minh Quân cảm thấy thất vọng, cùng lúc đó Đường Thiên Trạch lại hơi gật đầu với Phỉ Nhi.

“Được rồi, thẩm phán, tôi không có gì hỏi nữa.” Cố Tịch Dao nói xong thì quay về chỗ ngồi.

Âu Dương Hoa đi tới hơi mỉm cười: “Thưa thẩm phán, cô Phỉ Nhi nói không sai, lúc cô ta chỉ muốn cứu đứa nhỏ thì thường sẽ xem nhẹ giọng nói của người uy hiếp mình. Đây là một chuyện rất phổ biến. Nhưng tôi tin sau khi mời nhân chứng tiếp theo thì cô Phỉ Nhi sẽ nhớ tới gì đó.”