Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1679






Chương 1685

Nói rồi, Cửu Cửu bèn đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Vân Chi Lâm.

“Cửu Cửu, con đưa nho cho ba ăn còn không bằng để dì ăn.” Lạc Kiều không muốn mở to mắt nhìn đồ mình muốn ăn bị người khác ăn mất, đặc biệt là Vân Chi Lâm.

“Khụ khụ…”

Tiếng ho khan đánh vỡ tình hình hỗn loạn trước mắt.

Lạc Kiều vừa thấy là Cố Tịch Dao về liền lập tức như chuột thấy mèo, xám xịt núp sau lưng Cửu Cửu.

Cửu Cửu cũng không ngừng tay, lấy kẹo hồ lô về, chạy về phía Cố Tịch Dao: “Mẹ, cái này cho mẹ ăn.”

“Hì hì, anh cũng không ăn được…” Lạc Kiều làm mặt quỷ với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm thật sự không biết nên làm sao với cô sư muội này, cô ấy giống như một đứa trẻ, không trưởng thành chút nào.

Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé: “Bảo bối nhỏ ăn đi, mẹ không ăn.”

Trình Trình cũng cầm kẹo hồ lô từ phòng ăn đi ra, cậu đưa kẹo cho Lạc Kiều: “Dì Lạc Kiều, cái này dì ăn đi, trai chua gái cay, nhất định có thể sinh em trai nhỏ.”

Lạc Kiều ngồi xổm xuống, kinh ngạc nhìn cậu: “Trình Trình, con học cái này ở đâu?”

“Đương nhiên là đọc sách và trên mạng rồi, con đã tìm rất nhiều kiến thức dì có thể dùng, lát nữa con in ra cho dì.”

Vân Chi Lâm đi tới khẽ vỗ đầu Trình Trình: “Lạc Kiều, em xem Trình Trình người ta đi. Ngoại trừ đi học còn lo lắng cho em.”

Trình Trình lại xua tay: “Ba Chi Lâm, là vì môn học gần đây đều không khó nên con mới nhanh chóng làm xong. Chuyện của dì Kiều Kiều con tìm lúc rảnh rỗi, rảnh cũng không có gì làm mà.”

Lạc Kiều vừa nghe: “Ha, thì ra con không phải đặc biệt tìm cho dì, dì vốn còn muốn cảm ơn con, nhưng theo con nói thì dì không cảm ơn nữa.”

Cố Tịch Dao ôm Cửu Cửu: “Haha, Kiều Kiều, sao cậu giống như con nít không lớn vậy. Tới đây, tớ có chuyện nói với cậu.”

Nói rồi, cô khom người thả Cửu Cửu xuống: “Bảo bối nhỏ, đi chơi với anh đi, mẹ muốn nói chút chuyện với dì Kiều Kiều.”

Cố Tịch Dao kéo tay Lạc Kiều vào phòng ngủ của mình, sau lưng còn có Vân Chi Lâm.

Lạc Kiều quay đầu liếc nhìn: “Chuyện phụ nữ tụi em, anh là đàn ông theo nghe làm gì.”

Vân Chi Lâm mỉm cười: “Anh là sư huynh của em, em chưa từng nghe câu ‘huynh trưởng như phụ’ sao, huống chi sư phụ ban đầu cũng nói lúc ông không ở cạnh em thì anh chính là trưởng bối của em.”

“Chuyện này vốn cũng liên quan tới anh ấy, tự anh ấy đã chui đầu vào lưới, vậy thì để anh ấy ngồi nghe một chút.” Cố Tịch Dao lại nói với Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, anh đóng cửa đi.”

“Dao rốt cuộc là chuyện gì vậy, còn liên quan tới sư huynh?”

Cố Tịch Dao nhìn cô ấy nói: “Hôm nay tớ ra khỏi bệnh viện thì Hình Uy tìm tớ.”

Lạc Kiều vừa nghe tới tên Hình Uy liền cảm thấy chuyện không tốt: “Anh ta tìm cậu làm gì, không phải là chuyện của tớ chứ. Tớ ban đầu đã nói rõ ràng với anh ta rồi, ai đi đường nấy.”

“Kiều Kiều, em nghe Tịch Dao nói xong đã. Hơn nữa, Hình Uy người ta cũng không đắc tội với em, chuyện này còn không phải tự em chuốc lấy sao.” Vân Chi Lâm ở bên cạnh nói giúp.

Cố Tịch Dao dứt khoát nói hết cuộc đối thoại giữa cô và Hình Uy lúc chiều, kéo tới những chuyện liên quan tới vụ án và những chuyện khác cho Lạc Kiều nghe.