Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1673






Chương 1679

Cố Tịch Dao tiếp tục xem xét hai người còn lại trong tấm hình, người phụ nữ cao hơn mẹ đứng bên trái bà chính là mẹ của Bắc Minh Quân – Dư Như Khiết.

Mà người bên phải bà cao tương tự bà, Cố Tịch Dao vừa nhìn liền bất giác hít vào ngụm khí lạnh.

“Sao lại là bà ta chứ…” Cố Tịch Dao bất giác khẽ cau mày.

“Tịch Dao, em nói gì?” Vân Chi Lâm đặt xuống đồ đang thu dọn đi tới cạnh cô.

“Gì, sao bà Bắc Minh lại quen biết mẹ em và dì anh chứ?” Vân Chi Lâm cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Thật không nghĩ tới ba người họ từng quen biết, hơn nữa có vẻ còn là bạn rất thân.

“Tịch Dao, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đi, có nghi hoặc gì chúng ta đợi quay về rồi hỏi dì.” Vân Chi Lâm nói rồi xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Rất nhanh, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đã thu dọn xong toàn bộ đồ của Lục Lộ.

Qua nhiều năm như vậy, đồ của Lục Lộ lại ít ỏi đáng thương, ngoại trừ một số đồ dùng và quần áo cần thiết ngày thường thì căn bản không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào.

Những thứ này cũng chỉ cần cho vào bốn vali là hết.

Những đồ dùng còn lại, Cố Tịch Dao thấy cũng không có gì có thể dùng, dứt khoát không dọn đi.

Làm xong hết mọi việc sớm hơn họ dự đoán ban đầu không ít thời gian, Cố Tịch Dao và Vân Chi Lâm đặt đồ vào xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ.

“Tịch Dao, chúng ta quay về đi, không cần ở đây nữa.” Vân Chi Lâm đề nghị.

Cố Tịch Dao thực ra cũng nghĩ vậy, mặc dù nơi này từng là nơi mẹ ở, cũng là nơi mình sinh ra, nhưng dù sao cô cũng không có bất kỳ ký ức và lưu luyến gì với nơi này.

Sau khi họ tạm biệt ông cụ lúc nãy thì lái xe về thành phố A.

Lúc tới nhà Vân Chi Lâm, trời đã tối rồi.

“Dao chúng tớ vốn còn nghĩ hai người tối nay sẽ ở bên đó, không nghĩ tới hai người quay về nhanh như vậy.” Lạc Kiều thấy cô nhấc vali, cực nhọc từ ngoài đi vào.

Sau đó lại nói với Vân Chi Lâm phía sau cô: “Sư huynh à, sao anh không biết nắm bắt cơ hội chút nào vậy, cho dù làm xong việc rồi thì cũng có thể thưởng thức thế giới hai người mà.”

Cố Tịch Dao lườm cô ấy: “Kiều Kiều, cậu nói linh tinh gì vậy, đừng quên ở đây còn có trẻ con, hơn nữa cậu không sợ rót cho con cậu tư tưởng không lành mạnh sớm như vậy à, đến lúc nó lớn sẽ làm ra những chuyện hoang đường, còn không chọc cậu tức chết à.”

“Em nói ít đi vài câu tụi anh cũng không cho rằng em bị câm. Nếu em thực sự rảnh đến nhàm chán thì mau chuẩn bị đồ ăn cho anh và Tịch Dao. Tụi anh đi chuyến này ngoại trừ vội thu dọn đồ đạc, còn vội quay về, cả đường chẳng ăn uống gì, bây giờ bụng đã kháng nghị rồi.” Vân Chi Lâm cũng ở bên oán hận.

Đêm nay trôi qua vui vẻ trong tiếng đấu khẩu của Vân Chi Lâm và Lạc Kiều.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tịch Dao liền lái xe tới bệnh viện. Hôm nay cô mang cho mẹ cháo và một chồng thức ăn cô xào.

“Dao sao các con nhanh vậy đã về rồi?” Lục Lộ đang chuẩn bị nhờ y tá mua chút cơm cho mình thì nhìn thấy Cố Tịch Dao bưng hộp cơm từ ngoài đi vào.

Cố Tịch Dao đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, sau đó đỡ mẹ ngồi dậy: “Hôm qua con và Vân Chi Lâm cùng tới chỗ mẹ, đương nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều.”

Lục Lộ gật đầu, sau đó oán giận nói: “Con xem con đó, lại phiền cậu Vân. Cậu ấy vì chuyện của hai mẹ con chúng ta mà không phải chỉ bận rộn một hai lần. Sau này mẹ khỏe rồi, nhất định phải đi cảm ơn cậu ấy.”