Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1642






Chương 1648

“Trong lúc sửa thang máy, cậu có động tay động chân gì thêm không?” Luật sư Âu Dương cơ bản đã ghi chép lại hết toàn bộ vụ án, bối cảnh sự việc cũng dần đần thành hình.

Chỉ có điều ông vẫn còn cần phải xác nhận lại một chút thân phận của Hoàng Tự.

Hắn ta rốt cuộc là người tham dự vào vụ án, hay là một công cụ bị người khác lợi dụng để giết người.

Hoàng Tự nói: “Bởi vì tôi chỉ nghe theo lệnh người kia làm việc, nên ngoài việc đổi mấy bộ cảm biến thành mấy bộ trong hộp ra, thì không làm thêm gì khác nữa.”

Bắc Minh Quân nghe xong hết toàn bộ quá trình sự việc, mới gật gật đầu nói: “Chuyện này chúng tôi coi như đã hiểu rõ rồi. Đến lúc đó, chúng tôi cần cậu ra làm chứng trước tòa.”

Hoàng Tự vừa nghe đã không muốn làm rồi, hắn nhăn mặt nhăn mày nói: “Ông chủ, ông đang đùa tôi đấy à.”

Hình Uy trừng mắt nhìn: “Ai cho mày nói chuyện với cậu chủ của tao như thế, mày có biết sự cố ở khách sạn lần trước đã có người chết không. Nghiêm túc mà nói thì việc này thoát không khỏi quan hệ với mày đâu đấy.”

Hoàng Tự vừa nghe thấy đã muốn khóc, nói: “Tôi cũng có biết là sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy đâu, nếu như biết thì dù cái người đó có cầm dao kề vào cổ tôi tôi cũng không làm đâu.”

Hình Uy nhìn hắn, cười lạnh: “Mày không biết hậu quả nghiêm trọng như thế, thì mày chạy cái gì?”

“Tôi chạy là bởi vì nghe nói có công an đến bắt tội phạm cờ bạc, m@ túy, tôi sợ bị liên lụy đến mình nên mới chạy về quê thôi. Sau đó tôi xem báo mới biết đến sự cố thang máy ở khách sạn, nhưng tôi cũng không ngờ sự cố này lại do mấy món đồ tôi đưa đến gây ra.”

Bắc Minh Quân nhìn bộ dạng đau đớn không thôi của Hoàng Tự: “Thôi thôi được rồi, sự việc đã đến nước này, thì không cần phải nói nhiều nữa làm gì, tôi chỉ cần cậu đứng ra làm chứng thôi. Cậu nhìn vị kia kìa.”

Nói đến đây, anh chỉ về phía luật sư Âu Dương: “Ông ấy là luật sư của tôi, sẽ phụ trách vụ án này, đến lúc đó, ông ấy sẽ giúp cậu rửa sạch tội danh.”

Hoàng Tự vừa nghe đến đây, trong mắt liền xẹt qua một tia hy vọng, hắn mỉm cười đầy mặt nói với luật sư Âu Dương: “Luật sư Âu Dương, cái mạng nhỏ này của tôi nhờ hết vào tay ông đấy.”

Luật sư Âu Dương gật gật đầu: “Này không cần phải nói, chỉ cần cậu ở trước tòa đem hết những việc mình biết nói rõ ràng ra là được.”

“Nhất định, nhất định rồi, tôi nhất định sẽ nói ra hết những gì mình biết.”

Bắc Minh Quân nói với Hình Uy: “Được rồi, cậu dẫn hắn ta ra ngoài đi, sắp xếp cho hắn một chỗ để ở.”

Hình Uy dẫn theo Hoàng Tự ra ngoài.

Luật sư Âu Dương cất sổ chi chép đi, nói với Bắc Minh Quân: “Tổng giám đốc Bắc Minh, bây giờ đã có được nhân chứng then chốt rồi, nhưng vẫn còn cần phải tìm ra một người nữa.”

“Ý ông là người đã đưa tiền cho Hoàng Tự, còn gọi điện kêu hắn ta thay đổi bộ cảm biến à? Để tôi nghĩ thử xem có cách nào không. Chỉ có điều chắc sẽ hơi khó đó.” Bắc Minh Tự cũng đã nghĩ đến người này rồi, nhưng mà đến Hoàng Tự cũng không biết người đó là ai, thì phải tìm thế nào bây giờ?

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Hoàng Tự, Hình Uy quay lại đón Bắc Minh Quân về Nhà tổ của nhà Bắc Minh.

Khi họ về đến nơi, mấy người Giang Tuệ Tâm đã dùng xong cơm, từng người trở về phòng ngủ của mình rồi.

Trong phòng khách chỉ còn mình Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đang ngồi xem tivi thôi.

“Quân về đó à, đã ăn cơm chưa?” Giang Tuệ Tâm vẫn một bộ ân cần săn sóc hỏi.