Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1627






Chương 1633

Dương Dương cười hì hì nói: “Thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không để cho thầy thất vọng đâu.”

“Được, cái này thì còn tạm được. Nhưng mà em cũng đừng có mạnh miệng nha, đến lúc đó nếu như thầy nhìn thấy em không có tiến bộ, thầy cũng sẽ phạt em đó có biết chưa.” Lạc Hàn hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó thả tay xuống nói với Dương Dương: “À đúng rồi, em đã gặp Kiều Kiều chưa?”

Dương Dương lắc đầu nói: “Không có ạ, bây giờ em lại không có ở nhà của mẹ, đương nhiên không biết rõ ràng rồi, không phải là lần trước dì Kiều Kiều đã về nhà với thầy rồi hả?”

Sở dĩ cậu biết những chuyện này, bất quá là bởi vì ngày nào cậu cũng gọi điện thoại với Trình Trình, trừ chuyện đó ra thì ở trường học cũng có thể gặp mặt thường xuyên.

Mặc dù là không sống cùng với Cố Tịch Dao, nhưng mà cậu cũng biết được rất nhiều chuyện.

Lạc Hàn không xem Dương Dương là người ngoài, anh ta nhún vai: “Không gặp được em ấy chính là chuyện của mấy ngày nay rồi.”

Trên mặt của Dương Dương lại lộ ra biểu cảm vô cùng ghen tị: “Dì Kiều Kiều trốn đi khỏi nhà rồi, cực kỳ giỏi nha! Thật ra thì em cũng muốn làm như vậy đó, nhưng mà cho đến bây giờ em vẫn còn chưa thực hiện được, sau này em nhất định phải học tập dì Kiều Kiều mới được, làm một lần nói đi là đi.”

Trên đầu của Lạc Hàn quả thật có mấy đường đen, âm thầm oán trách: Lạc Kiều, em xem xem em làm ra cái chuyện gì đây!

Anh ta nhìn Dương Dương, trên mặt có một cỗ uy nghiêm: “Dương Dương, thầy nói cho em biết, sau này cho dù có mâu thuẫn với người nhà lớn tới cỡ nào cũng không thể rời nhà trốn đi, có biết chưa hả? Nếu như để cho thầy biết được, vậy thì sẽ không có quả ngon cho em ăn đâu.”

Cỗ khí thế này làm cho thân thể nhỏ bé của Dương Dương khẽ run rẩy, đây là lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy Lạc Hàn nói với mình như vậy.

Làm gì phải như thế này chứ, là dì Kiều Kiều trốn đi chứ không phải là em mà…

Cậu ngửa đầu lên, chớp chớp đôi mắt to nhìn Lạc Hàn, âm thầm suy nghĩ.

Nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn lộ ra một tia oan ức, nhưng mà lại có chút khiếp đảm: “Thầy Lạc à, em đã biết rồi, sẽ không bỏ nhà ra đi đâu. Cho dù có chịu oan ức đi nữa, cho dù có bị xem thường đi nữa cũng sẽ không đi đâu. Nhưng mà em sẽ đuổi những người khác đi ra, cái này cũng có thể chứ nhỉ.”

Lạc Hàn nhẹ nhàng gõ lên đầu của Dương Dương: “Em đừng có ở đó mà nói khoác nữa, thầy cũng nên trở về rồi.”

Nói xong, anh ta quay người lại lấy chiếc túi mà mình mang theo đang để ở trên bàn, sau đó không nói hai lời liền đi ra khỏi phòng của Dương Dương.

Dương Dương nhìn thấy anh ta đã đi, cũng không có ý muốn tiễn anh ta, cũng là bởi vì bọn họ đã ở một mức độ quen thuộc nhất định, không cần thiết phải làm ra mấy hành động cấp bậc lễ nghĩa khách sáo như vậy.

Thân thể nhỏ nhắn của cậu ngã lên trên giường, lăn một vòng, vươn người một cái.

Sau đó lại nằm lì ở trên giường, cúi đầu nhìn Trái Banh nhằm mở rộng bốn chân ở trên mặt đất: “Nè, mày nói xem dì Kiều Kiều sẽ đi đâu đây?”

“Gâu gâu…” Trái Banh trừng đôi mắt to ngập nước, không ngừng lè lưỡi mà nhìn Dương Dương.

Sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, kêu hai tiếng gâu gâu với tủ đầu giường của Dương Dương.

Dương Dương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở trên tủ đầu giường của cậu có đặt bức ảnh của mẹ chụp với hai anh em bọn họ.