Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1617






Chương 1623

Người công nhân kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì vốn chỉ có một mình tôi là được rồi, nhưng mà bộ phận bị hỏng đó thì lại không có ở chỗ của tôi, cho nên tôi gọi điện thoại kêu công ty nhanh chóng mang đến một cái.”

“Ý của ông là lúc ông sửa chữa thang máy thì còn có một người khác ở đó?” Hình Uy xen vào nói.

Người thợ sửa vội vàng gật đầu.

“Lúc ông đang làm việc, ông có biết anh ta đang làm cái gì không?” Hình Uy đi đến trước mặt của thợ sửa chữa, tiếp tục hỏi.

“Sau khi cậu ta đưa cho tôi đồ mà tôi cần, đúng lúc cũng đã đến thời gian phải kiểm tra sửa chữa thang máy, lúc tôi thay bộ phận bị hư liền sắp xếp cho cậu ta tiến hành kiểm tra tu sửa thang máy, chờ sau khi tôi thay xong rồi thì cậu ta cũng đã kiểm tra sắp xong.” Thợ sửa chữa cố gắng nhớ lại một vài chi tiết nhỏ lúc ấy.

“Người đưa linh kiện cho ông, ông có biết không?”

“Không biết. Thật ra thì những người làm thợ sửa chữa giống như chúng tôi, người ở bên phía tổng công ty, ngoại trừ mấy người lãnh đạo cấp cao thì những người khác chưa từng gặp.”

“Vậy nếu như để ông đến công ty của các ông tìm ra người đó, ông có thể đảm bảo nhận ra anh ta không?”



Thợ sửa chữa nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bắc Minh Quân rồi nói rất chắc chắn: “Tôi có thể nhận ra cậu ta.”

Bắc Minh Quân nhìn ông ta một chút: “Rất tốt.” Sau đó anh lại nhìn về phía Hình Uy: “Cậu dẫn ông ta đi đến công ty của bọn họ đi, tìm người đã sữa chữa thang máy cùng với ông ta.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vỗ vỗ vào bả vai của người thợ sửa chữa: “Chúng ta đi đến đó thôi.”

Thợ sửa chữa thấy đã không còn việc của mình nữa rồi, dây thần kinh đang căng cứng rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.

Ông ta đứng dậy khom lưng chào Bắc Minh Quân, sau đó quay người lại chạy chậm đi theo sau lưng của Hình Uy đi ra khỏi phòng làm việc.

“Cậu chờ một chút.” Bắc Minh Quân suy nghĩ một lát, gọi Hình Uy lại.

Hình Uy dừng bước, nói với người thợ sửa chữa: “Ông đi xuống phía dưới chờ tôi một lát.” Sau đó lại đi đến trước mặt của Bắc Minh Quân: “ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò?”

“Đừng rêu rao chuyện này, sau khi tìm được người rồi thì không cần phải nói cái gì cả, càng không nên hù dọa đến anh ta, trực tiếp mang anh ta về đây là được.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Ông chủ, anh cứ yên tâm đi, nếu như không có chuyện gì khác thì bọn em đi đến đó đây.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Các người đi đi.”

Hình Uy bước ra phòng làm việc một lần nữa, đóng cửa kỹ lại.

Bắc Minh Quân khoanh tay ở trên bàn làm việc, hay tay khoanh lại chống cằm, xem ra người hỗ trợ mới là manh mối mấu chốt, có lẽ là có thể biết được một vài chuyện gì đó từ chỗ của anh ta.

Quá trình chờ đợi tin tức vô cùng dài.

Qua hai tiếng đồng hồ sau, Hình Uy trở về lần nữa.

Bắc Minh Quân nghiêng đầu qua nhìn một cái, phía sau của anh ta cũng không có dẫn theo người nào trở về.

Không khỏi nhíu mày lại: “Sao lại có một mình cậu trở về vậy?”