Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1554






Chương 1560

Đưa mắt nhìn ra xa, trên thảm cỏ xanh mướt, từng ngôi lều có màu sắc rực rỡ được dựng lên. Có lớn có nhỏ, có một vài người không lấy được lều cũng đã làm quen với nhưng người khác, hai gia đình ở chung với nhau.

Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã dựng lều của anh xong, anh thay một bộ quần áo rằn ri bước ra ngoài, gương mặt điển trai kết hợp với bộ quần áo rằn ri siêu ngầy, làm cho anh có vẻ oai hùng hơn.

Dạo sơ một vòng quanh những lều trại mọi người dựng lên, có một số công trình bả đậu, anh chạm nhẹ vào đã sụp, người kia cũng chỉ ủ rũ cúi đầu dựng lại lần nữa.

Khi anh đến trước lều của Cố Tịch Dao, kiểm tra xong rồi khen ngợi gật đầu: “Cô Cố, trông cô yếu đuối như thế, không ngờ cô lại dựng lều giỏi đến vậy.”

Cố Tịch Dao cười mỉm nói: “Đây không phải do tôi dựng.”

Mới nói đến đây, Bắc Minh Quân đã xách một cái túi không, đẩy tấm bạt của lều lên, bước ra.

Anh thấy Đường Thiên Trạch đứng ở đây, tâm trạng vừa mới tốt lên một chút, mặt lập tức lại căng chặt lại.

Đường Thiên Trạch nhìn thấy nhưng lại không quá để ý đến: “Xem ra được cao thủ giúp đỡ. Nhưng mà hình như không có lều dư để vị cao thủ này ở rồi.”

“Sao lại không có chỗ ở, tôi thấy chỗ này cũng không tệ.” Bắc Minh Quân không đợi Cố Tịch Dao nói gì, chính anh đã tự quyết định sẽ ở lại đây.

“Một nam một nữ tuy đều dẫn con cái theo, ở chung với nhau vẫn không ổn lắm, cũng đừng để bất cứ tai tiếng gì được truyền ra từ chỗ của tôi, làm hư danh dự của chủ tịch Bắc Minh…” Đường Thiên Trạch nhìn Bắc Minh Quân nói.

Cố Tịch Dao hơi xấu hổ nói với Đường Thiên Trạch: “Noton, không sao, dù sao anh ta cũng không phải người xa lạ gì, là ba của hai đứa con tôi.”

Sao Đường Thiên Trạch không biết được, anh đã điều tra kỹ càng toàn bộ thông tin về Bắc Minh Quân.

Nhưng anh vẫn giả vờ bừng tĩnh nói: “Ồ, thì ra là thế, là gia đình bốn người à, vậy thì thú vị thật.”

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày nhìn Đường Thiên Trạch, lúc này anh ta cũng đang nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh hai người lại nổi lên mùi thuốc súng nồng nặc.

Lúc này, Dương Dương vui vẻ chạy đến cạnh Đường Thiên Trạch, đưa tay túm góc áo anh: “Chú xinh đẹp, chừng nào chú mới dạy con nướng cánh gà vậy.”

Bị Dương Dương chạy đến quấy rối, Đường Thiên Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua Dương Dương, sau đó đưa tay khẽ vỗ đầu cậu bé: “Con cứ yên tâm đi, cũng đã đến nơi này rồi, còn sợ chú không dạy cho con sao.”

Lúc này, người đứng bên cạnh anh nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Noton, cũng trễ lắm rồi.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, xoay người đi đến vị trí trung tâm của bãi cỏ, phất tay với mọi người, trợ lý của anh đưa cho anh một cái loa.

“Các bạn nhỏ và các vị phụ huynh, trại hè gia đình lần này chính thức được bắt đầu. Tối nay, lãnh đạo nhà trường sẽ đến thăm hỏi chúng ta. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi mọi người là, mọi người đã đói bụng chưa?”

“Đói, tôi sắp chết đói rồi. Các anh làm hoạt động này, thu hết hành lý và điện thoại của bọn tôi, sao lại không chuẩn bị chút đồ ăn nào vậy?” Người nói chuyện là tên nhà giàu sáu ngón kia.

Đường Thiên Trạch cười cười: “Thú vui lớn nhất của cắm trại dã ngoại là gì, đương nhiên là tự tìm thức ăn, tự mình nấy nương mới càng thú vị. Các vị phụ huynh có thể dẫn theo con em mình, đi tìm kiếm thức ăn trong rừng rậm. Nhưng xin hãy yên tâm, chúng tôi đã kiểm tra nơi này rồi, sẽ không có những động vật nguy hiểm như rắn độc. Vì để mọi người có thêm chút sức lực.”

Nói đến đây, anh vẫy tay với người bên cạnh.