Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1497






Chương 1503

Vân Chi Lâm vội đáp lại: “Thưa ngài thẩm phán, đây là trợ lý của tôi. Chứng cứ mà tôi đưa lên lúc nãy cũng là do cô ấy lấy được.”

Thẩm phán gật đầu.

Đúng lúc này, luật sư đối phương bỗng cười to: “Ha ha, chứng cứ bị tiêu hủy rồi. Các anh đang song kiếm hợp bích hay đang bịa chuyện thế, đúng là hai con người không có nhân tính.”

Nói đến đây, anh ta bỗng thu hồi vẻ mặt tươi cười rồi nhìn thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, quả thật cô gái mới đứng dậy lúc nãy đã từng xuất hiện trong Công ty giải trí mới của nguyên cáo, nhưng lúc đó cô ta lấy danh nghĩa tới xin việc, cố ý tiếp cận đương sự của tôi, hơn nữa còn có ý định dụ dỗ anh ấy. Nhưng sau đó không thực hiện được, nên mới trả đũa lại.”

Tam Hỗn nghe vậy thì nhìn Cố Tịch Dao, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Cố Tịch Dao tức đến đỏ mặt: “Anh nói bậy, sao tôi lại đi dụ dỗ anh ta, tôi làm vậy là vì muốn điều tra ra chân tướng.”

“Cô đi thu thập chứng cứ điều tra chân tướng? Nói vậy là vì muốn lấy được chứng cứ, cô có thể một mình đi bar cùng một tốp đàn ông, hơn nữa còn uống không ít rượu, tôi thật sự không biết cô dùng cách gì để lấy được chứng cứ?”

“Anh…” Cố Tịch Dao chỉ tay về phía luật sư đối phương, tức đến mức không nói nên lời.

Vân Chi Lâm vội kéo cô ngồi xuống ghế, không ngờ luật sư đối phương lại gian xảo di chuyển mục tiêu, chĩa hết mũi nhọn về phía Cố Tịch Dao, vì muốn thu thập chứng cứ mà không từ một thủ đoạn, nếu cứ thế này, dù cô có đưa ra lời khai cũng sẽ bị chất vấn không đáng tin.

Vân Chi Lâm nhìn luật sư đối phương rồi nói: “Cảm ơn luật sư đối phương đã nhắc đến điểm mấu chốt này, đó chính là uống rượu. Tôi muốn hỏi luật sư đối phương một lát, rốt cuộc Công ty giải trí mới là công ty gì? Theo những gì tôi điều tra thì bọn họ không hề có danh tiếng nào trong ngành, ngay cả quảng cáo tuyển người cũng nghèo túng đến mức nằm trong một góc rất nhỏ trên tạp chí.” Nói xong, anh đặt tờ tạp chí có đăng quảng cáo tuyển người của bọn họ mà anh bảo Cố Tịch Dao mua lên trên bàn.

“Hơn nữa không chỉ có thế, mà quản lý nội bộ của bọn họ cũng rất hỗn loạn, một công ty như vậy thì có thể có nhiều tài liệu quan trọng ư, đồng thời sau khi trợ lý của tôi vào xin việc, thì căn bản không hề có công việc nào, mà mỗi buổi tối, bị đương sự đối phương và các nhân viên khác cùng tới quán bar. Sở dĩ trợ lý của tôi đồng ý làm chuyện này, hoàn toàn là vì cô ấy cho rằng chỉ có làm như vậy, thì bọn họ mới có thể buông lỏng cảnh giác.” Vân Chi Lâm nói đến đây thì lấy một chiếc USB ra, bên trong là đoạn ghi âm đã được khôi phục lại: “Đoạn ghi âm này có thể chứng minh trợ lý của tôi chỉ là vì công việc, chứ không có mục đích gì khác.”

Thẩm phán nhìn chiếc USB rồi nói: “Vậy cậu mở chứng cứ này ra để mọi người cùng nghe đi.”

Vân Chi Lâm gật đầu, rồi cắm USB vào trong máy tính, một lát sau, trên phiên tòa bỗng vang lên đoạn đối thoại giữa Tam Hỗn và Cố Tịch Dao vào buổi tối hôm đó.

Trong đoạn ghi âm, lúc Tam Hỗn sắp nói ra chân tướng thì Vân Chi Lâm bấm nút tắt: “Thưa ngài thẩm phán, không biết ngài có suy nghĩ gì khi nghe thấy đoạn ghi âm này, còn tôi khi vừa nghe nó xong, đầu tiên là trong lòng rất cảm động khi trợ lý của tôi đã đặt mình vào tình thế nguy hiểm nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, sau đó là thấy e ngại về cách làm người của nguyên cáo.”

Lúc này, tay chân Tam Hỗn đã bắt đầu toát mồ hôi, luật sư của anh vội vươn tay vỗ vai anh, bảo anh đừng lo lắng.

Rồi anh ta hỏi Vân Chi Lâm: “Luật sư đối phương, tại sao anh không cho mọi người nghe hết khúc quan trọng kia?”

Vân Chi Lâm cũng không giấu giếm, mà quay đầu nói với thẩm phán: “Phần sau đoạn ghi âm này đã bị tiêu hủy, nên tôi không thể bấm cho mọi người nghe được. Nhưng dù là vậy cũng có thể chứng minh một số vấn đề.”