Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1491






Chương 1497

Trình Trình gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi. Con sẽ nói trong lòng với ông nội là con thay mẹ và em đến tiễn ông. Như vậy linh hồn ông nội ở trên trời cũng sẽ thấy rất vui đó.”

Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Hôm nay là ngày mở phiên toài.

Ăn xong bữa sáng, Cố Hạnh Nguyện bắt đầu chuẩn bị vật dụng mình cần dùng để ra tòa.

Khi cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình, trên người cô mặc một bộ đồ tây công sở màu đen, trông rất chững chạc.

Nhưng cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, trong ánh mắt lại xuất hiện chút ngẩn ngơ.

Thấy Cố Tịch Dao cứ đứng im trước gương, Anna nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy biểu cảm của cô liền khẽ cau mày: “Tịch Dao, cháu sao thế, không khỏe à?”

“À, không.” Cố Tịch Dao định thần lại, đưa tay lên liên tục chỉnh lại tóc.

“Tịch Dao, bộ đồ này mặc lên người cháu hợp thật đấy, đúng là một OL chính hiệu. Cháu nhất định có thể trở thành điểm sáng nhất trong phiên tòa hôm nay. Nếu dì mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ mê cháu mất thôi.” Anna cố gắng chọc cho Cố Tịch Dao vui vẻ.

Cố Tịch Dao đương nhiên biết thừa ý tứ của cô: “Ha, lại còn OL nữa, thế rốt cuộc là Office Lady hay Old Lady đây?”

Anna vội vàng xua tay, giả vờ bày ra dáng vẻ hoảng hốt: “Đương nhiên là Office Lady rồi, Tịch Dao của chúng ta bây giờ vẫn là một bông hoa chớm nở đấy.”

“Hehe, có bông hoa nào từng sinh ba đứa con như cháu sao?” Nói đến đây, Cố Tịch Dao lại thu lại nụ cười trên gương mặt.

Cô nhìn Anna, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng: “Anna, cháu thấy hơi căng thẳng, cứ nghĩ đến phiên tòa là cháu lại nhớ lại cảnh tượng cháu và anh ấy đứng song song trên phiên tòa năm đó.”

Anna hiểu rõ cảm giác này của cô, liền đưa đưa tay vỗ vai Cố Tịch Dao: “Phải, từ lần trước đến lần này, việc đổi vai đúng là hơi khó thích ứng thật. Nhưng Tịch Dao này, cháu đã không còn như trước nữa rồi, đây đều là những chuyện cháu phải đối mặt, hãy tin tưởng bản thân mình nhé.”

“Vâng, Anna, dì yên tâm đi.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa mỉm cười.

Cố Tịch Dao cẩn thận đỗ xe dưới bãi đậu xe của tập đoàn Bắc Minh.

Cô vừa khóa cửa xe liền nhìn thấy Vân Chi Lâm lái xe 911 đến.

“Tịch Dao, em đến sớm thật đấy, còn một lúc nữa mới đến lúc mở phiên tòa mà.” Vân Chi Lâm đỗ xe xong, cầm tập tài liệu đi đến trước mặt cô.

“Không phải anh cũng đến rất sớm đó sao?” Cố Tịch Dao vừa nói vừa mỉm cười với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhướng mày: “Anh không thể không đến sớm được, hôm nay anh đóng vai chính mà.”

“Cốc cốc…”

Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Hình Uy vội vã ra mở cửa, nhìn thấy Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao đứng trước cửa.

“Mời cô chủ và anh Vân vào đây.” Hình Uy mời hai người họ vào phòng.

Bắc Minh Quân ngước mắt lên nhìn hai người, không mời họ ngồi xuống, mà tự mình đứng lên.

Anh đưa tay chỉnh đốn lại quần áo của mình, sau đó trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.

Thấy ông chủ không nói gì mà đã ra ngoài, khuôn mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngại ngùng, dù gì thì họ cũng đến để giúp ông chủ thưa kiện mà, không ngờ bây giờ anh ấy lại đối xử với họ như thế.