Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1196






Chương 1199

Trong lòng Phỉ Nhi vô cùng ghen ghét với Cố Tịch Dao, ghen ghét cô ra ngoài không đúng lúc khiến Bắc Minh Quân nổi cáu với cô như vậy, anh càng nổi cáu càng tỏ rõ anh quan tâm người phụ nữ này đến nhường nào.

Nhưng ngoại trừ ghen ghét, cô ta còn thầm vui vẻ. Vui vẻ là Cố Tịch Dao tự tiện ra ngoài thế này khiến cho Bắc Minh Quân tức giận, mà thứ anh ghét nhất là người khác tự ý quyết định.

Thậm chí cô ta còn có chút suy nghĩ độc ác, thật sự hi vọng Cố Tịch Dao dẫn bọn nhỏ ra ngoài xảy ra chuyện, như vậy ngày Bắc Minh Quân trở về bên cạnh mình lại càng gần hơn.

***

Mặc dù Phỉ Nhi đã biết đại khái, cô ta vẫn quyết định châm thêm một mồi lửa cho Bắc Minh Quân.

Cô ta giả bộ không biết gì cả: “Hả? Quân, sao trong phòng yên tĩnh như vậy, Tịch Dao và bọn nhỏ đâu rồi?”

Bắc Minh Quân nhíu mày, nhìn ra được lúc này anh vẫn đang bực bội: “Hình Uy dẫn bọn họ ra ngoài.”

Lông mày Phỉ Nhi cũng nhíu lại, đôi mắt trừng đến là tròn, tỏ ra tức giận nói: “Hả! Hình Uy tự ra ngoài thì thôi đi, Cố Tịch Dao dẫn bọn nhỏ ra ngoài cũng không thông báo cho anh một tiếng, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Anh mới là chủ của gia đình, vậy mà cô ta không để anh vào mắt. Bọn họ trở về, anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta!”

Nói xong, cô ta đổi sang vẻ mặt khác, dịu dàng mỉm cười với Bắc Minh Quân, cơ thể cũng gần như dán lên người anh.

Hai tay cô ta nhẹ nhàng khoác lên đầu vai Bắc Minh Quân: “Quân, đừng vì bọn họ mà khiến mình tức giận. Mặc dù em vẫn chưa trở thành vợ hợp pháp của anh. Nhưng mà, từ trong đáy lòng em đã coi anh là chồng của mình rồi…”

Nói xong, cô ta khẽ đẩy Bắc Minh Quân một cái, Bắc Minh Quân ngồi xuống ghế sofa. Phỉ Nhi ngồi trên đùi anh, nét mặt mang theo dịu dàng quyến rũ, ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn người đàn ông trước mặt, hoặc là muốn bị anh ăn.

“Quân, đừng tức giận vì người phụ nữ như vậy.” Nói xong, cô ta duỗi một đầu ngón tay ra, khẽ khàng vuốt lên khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân, rồi tiếp tục dạo bước xuống dưới.

Cuối cùng dừng ở trên vạt áo của anh, lấy một chiếc hộp thuốc lá bằng kim được chế tác rất khéo léo và một chiếc bật lửa cũng được chế tác khéo léo như vậy ra.

Cô ta rút một điếu thuốc lá ở trong đó, đặt vào trong miệng mình, sau đó dùng bật lửa châm thuốc.

Sau khi cô ta hút một hơi thì lấy điếu thuốc ra, khe phun làn khói màu lam nhạt lên mặt Bắc Minh Quân.

Cô ta dịu dàng quyến rũ nói: “Vì vậy, em sẽ chú ý mỗi một hành động của anh, nếu anh tức giận, em sẽ đau lòng…”

Nói xong câu kia thì khẽ nhét điếu thuốc vào trong miệng Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân lại ôm chặt cô ta vào lòng…

*

Hình Uy dẫn theo Cố Tịch Dao, Trình Trình, Dương Dương và Bối Lạp, cuối cùng đoàn người đã về đến nông trại.

Trái tim căng thẳng của Cố Tịch Dao lúc này mới thật sự thả lỏng.

“Hình Uy, chúng ta ra ngoài bao lâu rồi?” Cố Tịch Dao hỏi.

Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô chủ, chúng ta ra ngoài chừng bốn tiếng rồi.”

Bốn tiếng, đột nhiên Cố Tịch Dao nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất, lúc trước cô dẫn bọn nhỏ ra ngoài không báo cho Bắc Minh Quân.

Đó là bởi vì cô cảm thấy sẽ chỉ hoạt động ngay gần đó với bọn nhỏ một lát, rồi sẽ trở về nhanh thôi.