Chương 1167
Chỗ này tuy là tầng hầm, nhưng chỗ này một mặt là bảo tồn hồi ức tuổi thơ của Bắc Minh Quân ra, còn có một công dụng khác chính là tránh nạn.
Cho nên, những nhu yếu phẩm cần thiết, đồ ăn và nước uống đều không thiếu một thứ nào, hơn nữa còn đủ để người ở đây sống qua một tháng cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, không khí ở đây được kết nối với thế giới bên ngoài bằng các đường ống đặc biệt, luôn giữ được không khí trong lành.
Vì vậy, anh ta đã nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Khi Trình Trình và Dương Dương tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn còn ngủ say, liền lặng lẽ mặc xong quần áo đi xuống đất. Sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Hai cậu chủ nhỏ, sau khi rửa mặt xong là có thể ăn sáng rồi.” Hình Uy gọi các cậu nhóc ăn cơm.
Vị trí của nhà ăn nằm ở sâu bên trong của tầng hầm, chiếc bàn có thể ngồi tám người đã đầy đồ ăn và thức uống hấp dẫn.
Hình Uy sợ ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi, tuy anh ta đã cố đè nén giọng nói của mình xuống rất thấp rồi.
Tuy nhiên, Bắc Minh Quân vẫn bị đánh thức. Anh vươn cổ tay ra nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng rồi.
Dựa trên ghế sofa cả đêm thực sự không thoải mái.
Cảm giác toàn thân đều cứng đờ, chân tay có chút đau.
Anh duỗi tay chân một cái, sau đó đặt tấm chăn đắp trên người sang một bên.
Đứng dậy, anh lại cử động cánh tay và cổ.
Hình Uy đi đến bên cạnh Bắc Minh Quân: “Chủ nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Bắc Minh Quân đi theo Hình Uy đi về phía nhà ăn.
Khi đi ngang qua phòng ngủ nơi Cố Tịch Dao đang nghỉ ngơi, nghe thấy bên trong hình như có tiếng động, anh lập tức mở cửa phòng ngủ ra…
“Cô….”
Cố Tịch Dao nhắm chặt mắt, vươn hai tay ra, cố gắng khua tay về phía trước, đầu ngón tay dùng sức như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Sau khi hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy khỏi giường.
Khi cô cố gắng mở to mắt ra, trên trán đã đầy ắp mồ hôi, thở gấp như thể trái tim cô sắp nhảy ra ngoài rồi vậy.
Cô dùng sức xoa dịu trái tim đang nhấp nhô nhanh chóng của mình, nhìn xung quanh-một mảnh tối om, vươn tay không thấy năm ngón.
Lúc này, một luồng sáng trắng từ bên ngoài chiếu vào, khiến cho Cố Tịch Dao nhấc tay lên, che ở trước mắt mình.
Qua kẽ tay, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện trong ánh đèn rực rỡ.
Không lẽ mình cũng theo cô Phương đi rồi?
Choáng váng, trong ý thức mờ mịt, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống của cô.
“Tịch Dao, Tịch Dao…”
Một giọng nói quen thuộc như đã xa cách cả một kiếp văng vẳng bên tai Cố Tịch Dao.
Đồng thời, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương này từng khiến cô sợ hãi, muốn tránh né biết bao, nhưng lại khiến cô cảm nhận được một sự ấm áp hệt như ánh nắng mặt trời và một loại an toàn .