Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1139






Chương 1140

Đặc biệt là khi bốn mắt nhìn nhau với Phỉ Nhi, Cố Tịch Dao rõ ràng hơi ngại.

“Sáng sớm đã xảy ra chuyện như vậy, tụi nhỏ còn chưa nghỉ ngơi đủ. Tôi nghĩ cô cũng như vậy. Thay vì đợi bọn họ quay về, không bằng nghỉ ngơi một lát, đến lúc đó cần gì chúng ta cũng có thể giúp một phần lực.” Đứng ở cửa phòng khách, Cố Tịch Dao bế Dương Dương, nhìn Phỉ Nhi ngồi trên sô pha, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“…”

“… Phỉ Nhi? …” Cố Tịch Dao thấy cô ta không có phản ứng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lên vai của cô ta.

“… Hửm? Xin lỗi, tôi vừa rồi đang mải suy nghĩ, không có nghe thấy cô nói gì.” Phỉ Nhi mặt mày tỏ ra vẻ áy náy nói xin lỗi.

Cố Tịch Dao khẽ mỉm cười: “Không sao, ai cũng không ngờ chuyện bất ngờ như này lại xảy ra. Bây giờ tạm thời không cần chúng ta đi giúp gì, không bằng dẫn tụi nhỏ đi nghỉ ngơi. Đợi bọn họ quay lại thì xem thử có gì có thể ra sức hay không.”

Phỉ Nhi khẽ mỉm cười gật đầu, đứng dậy: “Được, làm theo lời cô nói đi.”

Tầng 2 của căn nhà khá đơn giản, tổng cộng có 4 phòng. Phỉ Nhi tùy tiện chọn một phòng. Cố Tịch Dao dẫn tụi nhỏ chọn một phòng hơi lớn một chút.

Sau khi Bối Lạp đi theo vào thì ngồi ở chỗ cửa. Mặc dù nhìn nó bình thường cả ngày dáng vẻ lười biếng, nhưng suy cho cùng không có quên ‘công việc vốn có’ của nó là — trông nhà.

Cố Tịch Dao cúi người để Dương Dương nhẹ nhàng nằm trên giường.

Cậu nhóc vặn người, lập tức lăn vào trong, tìm một chỗ cảm thấy thoải mái nhất, dạng thành hình chữ ‘đại’. Tiếp tục đánh giấc nồng.

Trình Trình không có đi nghỉ, mà ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn Cố Tịch Dao, dáng vẻ suy tư.

Cố Tịch Dao dỗ Dương Dương xong, quay đầu nhìn Trình Trình, khóe môi nhếch lên: “Con xem, Dương Dương cũng ngủ rồi, con sao không ngủ?”

“Mẹ, bên ngoài nhiều người đang cãi nhau như vậy, ba và chú Hình Uy cũng ra ngoài rồi, bà cô có chuyện sao?”

Nghe thấy Trình Trình hỏi như vậy, Cố Tịch Dao đưa tay xoa gương mặt của con trai: “Yên tâm, bà cô hiền lành tốt bụng như vậy, bà sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm… mặc dù con và Dương Dương lần đầu tiên gặp bà, nhưng chúng con đều rất thích bà. Chúng con cũng không hy vọng bà có chuyện.” Nói xong, hai bàn tay nhỏ xoắn lại.

Một lúc sau hình như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay nhỏ cho vào túi quần, lấy ra hai cái hộp nhỏ màu đỏ đưa cho Cố Tịch Dao.

“Đây là cái gì?” Cố Tịch Dao cầm lấy chiếc hộp hỏi.

“Ừm… con cũng không biết, là tối qua bà cô cho con và Dương Dương. Dương Dương nghịch ngợm như vậy, sợ bị em ấy làm mất, cho nên đưa cho con giữ.”

“Hừ… Đừng tưởng ngủ rồi cái gì cũng không biết. Này! Anh nói xấu gì em với mẹ hả?” Cậu nhóc Dương Dương ngủ cũng rất thính tai, vừa nghe thấy lời có liên quan đến mình, tình thần liền lên cao (cũng có thể dùng thần kinh để hình dung).

Cậu nhóc lồm cồm bò dậy, chen đầu vào giữa Cố Tịch Dao và Trình Trình.

Cố Tịch Dao cưng chiều vỗ vào cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Ai dám nói xấu con. Mau đến xem quà của bà cô cho hai đứa. Đến lúc đó hai đứa phải cảm ơn đàng hoàng bà cô.”

“Biết rồi, biết rồi. Mau mở ra xem thử là cái gì.” Dương Dương ngó qua ngó lại.