Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1107






Chương 1108

Bắc Minh Quân đấm mạnh một quyền lên vô lăng.

Tôi tức đến mức lạnh cả sống lưng: “Các người câm miệng hết đi!”

Trên đường cao tốc, không dễ tìm được chỗ rẽ.

Anh không muốn thỏa hiệp với bất cứ ai, người phụ nữ mà anh muốn thì không hiểu cho nỗi lòng của anh còn người phụ nữ anh không muốn thì hết lần này đến lần khác, anh không thể bỏ mặc!

Anh thực hận chính mình không đủ vô tình!

Sắc trời dần tối sầm, và mặt trời đã lặn.

Phỉ Nhi mệt mỏi cuộn mình trên ghế.

Trình Trình rúc vào lòng mẹ, đang ngủ.

Cố Tịch Dao yên lặng nhìn yên lặng nhìn cảnh vật tứ phía ngoài cửa sổ, bình tĩnh suy nghĩ.

Chiếc xe càng lúc càng đi xa hơn, ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường làng.

Thôn xóm hai bên đường đã sáng đèn.

Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy tiếng chó sủa.

Cuối cùng, xe tiến vào một thành trang trại tên “Giang Nam công xã”.

Nhiều chiếc xe đắt tiền đang xếp hàng đậu ngay lối vào khu nhà.

Còn có mấy chiếc xe quân dụng.

Toàn bộ trang trại được trang trí bằng đèn lồng đỏ mang phong cách retro.

Như được trở lại thời đại cách mạng hừng hực khí thế, thật sảng khoái.

Bắc Minh Quân vừa mới tắt xe, thì trong trang trại liền vang lên tiếng chó sủa “Gâu gâu gâu”!

Một con chó cỏ lông vàng vọt ra.

Phía sau là một con chó béo ục ich, chân ngắn, mặt nhăn nheo chạy theo.

Cùng với đó là một giọng nói trong trẻo, cắt ngang ráng chiều và một bóng người nhỏ bé từ sân sau của trang trại đi tới.

“Xùy! Trái Banh chết tiệt, mày đứng lại cho tao! Đúng là đồ mất nết… Còn con chó cái không biết xấu hổ kia nữa, mày dám gieo giống với con chó xấu xí này. Thử xem! Xem tao không đánh gãy cái chân chó của mày không hả, mau quay về cho tao! Mày có nghe không!”

Giọng nói trẻ con, lanh lảnh và non nớt, mạnh mẽ truyền vào trong xe không sót một từ nào.

Sắc mặt Phỉ Nhi cứng đờ.

Tinh thần Cố Tịch Dao chấn động, khóe miệng nở một nụ cười, cùng Trình Trình nhìn nhau.

Trình Trình không khỏi cau mày, có cảm giác không nỡ nhìn thẳng, thật sự không muốn bị người ta nhìn thấy Dương Dương giống hệt mình, để khỏi xấu hổ…

Bắc Minh Quân xuống xe, vừa bước lên nền đất đỏ thì một con chó da vàng gầy guộc lao tới, suýt chút nữa đã tông vào đôi chân cao kều của Bắc Minh Quân.

Có lẽ nó là một con chó hoang ở nông thôn, nên đã quen với việc chạy nhảy quanh năm, nó xoay người một cú tuyệt đẹp sượt qua chân Bắc Minh Quân.

Ai ngờ, con chó chân ngắn, mập ù đang đuổi theo phía sau con chó lông vàng lại không may mắn như vậy, thân hình tròn trịa và nhăn nheo “bịch” một cái.

“Ẳng…” Tông thẳng vào đùi Bắc Minh Quân!