Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1092






Chương 1093

“Hình Uy chỉ là một người ở, cậu chủ Khởi Hiên cần gì phải tính toán với một người ở chuyện năm đó chứ? Chỉ là Hình Uy không hiểu, cậu chủ Khởi Hiên cố ý xông vào đây, cắt ngang cuộc họp của mọi người là vì sao?” Hình Uy nói rất đúng mực, lần này anh ta trở về rõ ràng là không có ý tốt.

“Ha ha! Hỏi rất hay!” Bắc Minh Khởi Hiên bật cười, liếc nhìn Bắc Minh Quân đang sa sầm mặt ngồi yên lặng trên ghế, sau đó anh ta bước đến giữa phòng họp, đứng trước mặt tất cả mọi người, mỉm cười…

“Xin chào các vị, thật xin lỗi đã làm phiền các vị! Tôi tin rằng trong số các vị tinh anh của Bắc Minh thị ngồi đây, có thể vẫn còn có người chưa biết đến tôi. Trước tiên tôi xin giới thiệu bản thân một chút, tôi họ…ha ha, suýt nữa lại quên, tôi không còn là họ Bắc Minh nữa rồi. Chỉ có điều tôi tin các vị đều biết ba của tôi. Ông ấy chính là cậu hai nhà họ Bắc Minh, ông Bắc Minh Triều Lâm. Tôi chính là con trai duy nhất của ông ấy – Khởi Hiên.”

Khởi Hiên nói tới đây thì mọi người đều nín thở, hít một hơi thật sâu.

Ai có thể ngờ, lần này cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại xông vào.

Hóa ra đây chính là trình diễn tiết mục nhà giàu giành tài sản cũ rích kia sao?

Khởi Hiên hơi dừng lại, sau đó tiếp tục cười nói: “Hôm nay tôi tới đây, cũng không có ý gì. Chỉ là tôi vừa từ nước ngoài trở về, tình cờ lại ở khách sạn NightDemon Empire. Nghe nói các người hẹn nhau ở đây nên tôi tới đây ra mắt các vị lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị trước, để tránh cho sau này khi tôi chính thức bước vào làm chủ Bắc Minh thị mọi người sẽ không nhận ra tôi! Ha ha, sau này còn nhờ mọi người quan tâm đến tôi nhiều hơn! ”

Khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.

Đương nhiên, trừ Bắc Minh Quân ra.

Bắc Minh Quân vẫn khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh giọng quở trách: “Vào làm chủ Bắc Minh thị? Sợ là cậu không đủ tư cách đó đâu!”

“Ha ha, chú hai có cho tôi vào làm chủ Bắc Minh thị hay không đó là khí phách của chú. Còn việc tôi có thể vào làm chủ của Bắc Minh thị hay không đó lại là bản lĩnh của tôi!”

Khởi Hiên nói xong thì ánh mắt sắc bén của anh ta liếc nhìn vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn quỳ trên mặt đất khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:”Ồ, sao vậy? Tay kia bị làm sao vậy? Sao anh ta đổ nhiều máu như vậy… Chú hai, người không biết chuyện còn tưởng chú đây là đang mở cuộc họp xã hội đen nữa đó…”

Sắc mặt của mọi người trắng bệch.

Nếu mọi người nhớ không lầm thì vị lãnh đạo cấp cao này vừa nãy đã bị tàn thuốc châm vào mu bàn tay, nhưng người kia lại là vì bị cậu chủ Bắc Minh sai khiến mà…

Vị lãnh đạo cấp cao kia vừa thấy Bắc Minh Khởi Hiên thì lập tức giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, quỳ bò qua đó, vừa bò vừa khóc hét lên: “Diệp, cậu chủ Khởi Hiên, cầu xin anh bỏ qua…bỏ qua cho con gái tôi đi…”

“Ai ôi, anh này, sao anh lại cầu xin tôi? Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Khởi Hiên vẫn mỉm cười.

“Cậu Khởi Hiên, mọi chuyện đều do cậu cả nhà Bắc Minh ba cậu lấy tính mạng con gái tôi để uy hiếp, bảo tôi làm chuyện đó… Cậu Khởi Hiên, xin cậu mau giải thích với tổng giám đốc, tôi cũng chỉ vạn bất đắc dĩ thôi…”

Khởi Hiên cúi đầu liếc nhìn người đang dập đầu xin tha dưới chân mình, không khỏi lắc đầu cười nói: “Chậc, tôi nói này, trước đây ba tôi quá nhu nhược, thậm chí cho tới bây giờ, vẫn có người vừa xảy ra chuyện đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ấy!”

Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu vì sao Khởi Hiên lại nói như vậy, thì lại nghe anh nói tiếp: “Ba tôi sai bảo ông cái gì? Nếu có thì lấy bằng chứng ra đây! Chứ đừng vu khống, rồi hãm hại ba tôi!”

Khởi Hiên rất nhấn mạnh hai chữ ‘hãm hại’ này, ánh mắt sắc bén như dao găm.