Chương 1070
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người anh.
Cánh tay anh như bị thứ gì đó quào cho bị thương, làm cô hơi khiếp sợ.
Sự im lặng của anh chính là câu trả lời anh dành cho cô.
Bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy điểm chung trong chuyện liên quan đến Dư Như Khiết.
“… Tay anh có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Để khử trùng vết thương hoặc làm chút gì đó…” Cô phá vỡ sự yên tĩnh, không đành lòng nhíu mày nhìn anh.
Cuối cùng, anh mặc thêm một chiếc áo khoác, rồi sải bước đi thẳng ra cửa, sau đó dừng bước, lạnh lùng nói một câu: “Nếu em còn muốn gặp mẹ em thì nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi xuống lầu!”
Nói xong, anh rời đi không hề ngoảnh lại.
Chỉ để lại một căn phòng lộn xộn và lạnh lẽo.
Dấu vết mà tối qua hai người ân ái cũng đã biến mất không còn vết tích.
Thảo nào người ta thường nói, lúc ở trên giường, đàn ông luôn nhiệt tình ấm áp, nhưng một khi đã xuống giường thì lạnh lẽo vô tình.
Còn phụ nữ, sau khi xuống giường sẽ bắt đầu nhớ lại sự triền miên sâu đậm đó…
Bắc Minh Quân vừa xoay người rời đi, Cố Tịch Dao liền vội vàng mở máy, rồi gọi cho cục cưng bé nhỏ nhà mình.
Nhưng Anna lại là người nghe máy…
“A lô, Tịch Dao à, có phải lúc nãy cậu không tiện nghe máy nên mới tắt máy lâu như thế đúng không? Giờ cô bé đang khóc lóc ăn vạ trong phòng vệ sinh này… Còn hỏi thẳng tớ rằng, có phải mẹ không cần cô bé nữa đúng không?”
“Trời ơi…” Cố Tịch Dao vừa nghe thấy câu nói cô gái mình đang khóc thì tim sắp vỡ vụn: “Anna, lúc nãy Bắc Minh Quân đang ở đây, nên tớ đành phải tắt máy lâu như vậy, con bé đang trốn trong phòng vệ sinh khóc à? Có nghiêm trọng lắm không…”
“Ha ha, tớ cũng đoán được có lẽ Bắc Minh Quân đang ở đó, bằng không cậu đâu nỡ tắt cuộc gọi con gái mình? Nhưng cậu đừng lo, cô bé rất lanh lợi, cậu đợi một lát, để tớ bảo cô bé ra nghe máy…”
Chẳng mấy chốc, Cố Tịch Dao đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở đầu bên kia.
Cốc cốc cốc.
Tiếp đó là tiếng của Anna: “Cửu Cửu, mẹ cháu gọi tới này…”
Cạch, tiếng mở cửa vang lên.
Rồi giọng nói mềm mại của cô bé truyền vào điện thoại: “… Tôi chà này, chà này! Tôi chà ‘Thần Toilet’ như chú này! Chà đến khi nào chú biến mất thì thôi…”
“Cục cưng?” Anna nói: “Cháu đang làm gì thế…”
Cố Tịch Dao nghe vậy thì tim bỗng thắt lại, cô nắm chặt điện thoại rồi hỏi: “Anna, xảy ra chuyện gì vậy?”
“À, không có gì…” Anna vội giải thích với Cố Tịch Dao: “Nhưng con gái cậu đang ra sức chà ‘Thần Toilet’ của cô bé… Tớ xin lỗi cậu Tịch Dao, lúc nãy tớ không nên nói với cô bé rằng, là ‘Thần Toilet’ bảo cậu tắt cuộc gọi của cô bé, nên giờ cô bé đang xả cơn giận… như muốn phá hủy bức ảnh đó đi…”
“…” Lúc này, Cố Tịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười ra tiếng: “Không sao đâu, nếu lát nữa Cửu Cửu chà hư bức ảnh đó, tớ sẽ chụp lại một tấm ảnh khác của ba con bé, ha ha ha…”
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng cô bé đối xử với ảnh Bắc Minh Quân, trong lòng cô bỗng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cũng chỉ là sở thích xấu mà thôi!