Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1053






Chương 1054

Cố Tịch Dao trợn mắt nói: “Thằng nhóc ngịch ngợm này, hèn gì ngày nào gọi điện cũng hỏi em đang làm gì, giống như đang tra hỏi vậy.”

Cô vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười, ba của thằng bé cả tuần nay còn chẳng thèm quan tâm gì đến cô, ấy vậy mà thằng bé còn thay ba mình tra hỏi cô nữa chứ.

Ba đứa bé… Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Bắc Minh Quân thoáng chợt hiện ra trong đầu cô.

Một tuần trước, ngay vào cái ngày mà mẹ gặp tai nạn, anh đã quay về thành phố A ngay trong đêm.

Vì anh vội muốn gặp Phỉ Nhi của anh…

Cô nở một nụ cười đắng chát, trong lòng cũng trào dâng một nỗi sót xa.

“Chứ còn gì nữa, ngay lúc đó anh thấy ghen tị, thế nên hỏi thẳng thằng nhóc Dương Dương kia: Không phải con vẫn luôn muốn để mẹ cưới ba Chi Lâm đó sao? Rồi em đoán thử xem cậu bé đã trả lời như thế nào?”

Vân Chi Lâm vừa cười vừa tỏ vẻ bất lực mà lắc đầu, bắc chước giọng điệu của Dương Dương, dẹo dẹo nói: “Thằng bé nói: ‘Nếu mẹ cưới chú thì sẽ phải sinh em bé với chú, nhưng mà em bé sẽ không thể thống minh bằng con, không đẹp bằng con, không giàu bằng con, mà quan trọng nhất là, nếu như sinh một em bé trai có khi sau này nó lại đi chơi bê đê nữa! Vậy thì tội quá… Có đúng không?”

“Sau đó anh không chịu, hỏi lại thằng nhóc: Sinh một bé gái là được thôi chứ gì?” Vân Chi Lâm vừa buồn cười vừa tức giận: “Rồi em đoán xem thằng bé nói gì.”

“Nói gì cơ?” Cố Tịch Dao mở to mắt hỏi.

“Nhóc nói: Sinh bé gái cũng thay đổi giới tính được mà, sau khi biến thành con trai vẫn sẽ chơi bê đê thôi!” Vân Chi Lâm nói tới đây thì đã rất bực rồi: “Thằng nhóc xấu xa kia chướng mắt anh vậy luôn, anh còn chưa có con mà đã trù con anh là gay rồi.”

Cố Tịch Dao sửng sốt một chút rồi liền phì cười: “Thằng bé này, giờ càng ngày càng không biết kính trọng người lớn! Khi nào về em sẽ dạy cho nó một bài học.”

“Không sao mà, ha ha, thằng bé cũng không có ý gì, chỉ là sợ em sẽ bỏ rơi nhóc và Trình Trình thôi.” Vân Chi Lâm cười rồi thở ra một hơi, từ lần ở trước ủy ban phường khi Cố Tịch Dao buông tay anh thì anh đã biết rằng đời này anh và cô không thể ở bên nhau được nữa…

Anh lặng lẽ chôn dấu nỗi buồn thương và nuối tiếc ấy vào sâu trong đáy lòng, để nó mục nát trong âm thầm…

“Cũng đã khuyu, Dao à, để anh đưa em về nghỉ ngơi đi, ở đây dì Lục Lộ có y tá trông rồi, nếu có chuyện gì họ sẽ thông báo ngay cho chúng ta.” Vân Chi Lâm nói giọng dịu dàng, anh nhìn hai bên má hóp lại của cô mà đau lòng khôn siết.

Cố Tịch Dao lẳng lặng nhìn thoáng qua Lục Lộ vẫn đang hôn mê, rồi cô gật đầu nói: “Ừm, ngày mai em lại tới thăm mẹ. Phiền anh quá, Chi Lâm.”

“Ngốc quá, không cần khách sáo với anh làm gì.”

Vân Chi Lâm lái xe, dọc đường thỉnh thoảng lại kể chuyện để chọc cho Cố Tịch Dao cười, muốn làm dịu đi bầu không khí áp lực dạo gần đây.

Không lâu sau xe đã chạy đến khách sạn mà mấy ngày nay Cố Tịch Daon ngủ lại.

Trước lúc xuống xe, Cố Tịch Dao khựng lại một chốc, cô nhìn về phía Vân Chi Lâm rồi nói: “Chi Lâm, mấy ngày nay cũng may mà có anh… Nếu không em thật không biết phải làm sao nữa, em…”

“Suỵt!”

Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu, đoạn anh duỗi tay ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô an ủi: “Đừng sợ, khi nào sức khỏe của dì Lục Lộ ổn định hơn, chúng ta sẽ đưa dì ấy về bệnh viện ở thành phố A, như vậy em có thể vừa chăm sóc dì vừa chăm sóc bọn nhỏ rồi.”

“Vâng…” Trái tim Cố Tịch Dao như đang khẽ rung lên, lòng vô cùng cảm động, cô cũng ôm lại anh thật chặt giống như một người thân trong gia đình vậy, nghẹn giọng nói: “Chi Lâm, cảm ơn anh…”