Cố Ngôn phản ứng lại, nhanh chóng xoay người rời đi, nhưng đôi mắt hoa đào hẹp dài đầy vẻ biếng nhác của người đó lại quanh quẩn trong đầu không xua đi được.
Được rồi, may mà không có ai khác nhìn thấy, nếu không, một đời lẫy lừng của cô sẽ phải mang cái danh lưu manh rồi.
Lúc ra khỏi cục cảnh sát thì đã là chín giờ tối, lúc này trời lại đổ mưa.
Cố Ngôn đứng dưới mái hiên, đang nghĩ xem phải làm thế nào để đi đến bãi đỗ xe thì nghe thấy một giọng nói vang lên: “Chuyên gia Cố, tôi đưa cô đi lấy xe.”
Cô quay đầu nhìn, là một nữ cảnh sát trẻ, tóc ngắn lộ tai, ánh mắt nhìn cô sáng rỡ như sao và đầy tán thưởng.
Là người trước đó đi ra từ nhà vệ sinh nữ.
Cô chợt hiểu ra, khóe môi giật giật: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Cố Ngôn lái một chiếc xe Jeep từ trên cầu cạn đi xuống, hòa vào dòng xe bên dưới, hai bên là nhà cao tầng, thành phố rực rỡ ánh đèn neon, nhà nhà thắp đèn kéo dài không đứt, nối liền với bầu trời đêm ở phía chân trời.
Cố Ngôn đeo tai nghe bluetooth bên tai trái, nghe người bạn thân than phiền về chuyện tình một đêm của mình.
Cô lái xe, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không có biểu cảm gì, phía trước là ngã tư, cô bẻ vô lăng, rẽ hướng, đi về phía phố cổ Đông Nam.
Đợi bên kia nói xong, lúc này cô mới biếng nhác nói: “Sao, đều là quan hệ chẳng đâu ra đâu mà vẫn nghiêm túc à? Tìm nhau chẳng vì gì khác, chỉ vì ham muốn, chút chuyện này mà cũng không suy xét rõ ràng được sao?”
Nghe thấy câu này, ai không biết chuyện sẽ cho rằng cô đang muốn bạn thân nghĩ thoáng ra, nhưng lại không ngờ rằng...
Giọng nữ ở đầu kia điện thoại lần nữa truyền đến: “Ôi, lại chẳng thế, cậu chàng lần này đúng là không hiểu chuyện. Nếu tớ một lòng thì cậu ta còn đến lượt cậu ta à, nhưng nếu cậu ta lại quấn lấy tớ thì làm thế nào?”
Mưa dần lớn, ống nước phía trước bị tắc, thợ đang sửa khiến cho phía trước kẹt xe nghiêm trọng, không ít tài xế hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài la hét, bấm còi, không ngừng thúc giục.
Cố Ngôn kẹt xe trên đường, lại thêm bực bội, cô mất kiên nhẫn, nói: “Vậy thì nói thẳng với cậu ta, trước khi trả phòng chỉ yêu một mình cậu ta, sau khi trả phòng thì chưa chắc.”
Cúp điện thoại xong, Cố Ngôn thầm oán, con bướm hoa một tuần hết năm ngày lưu luyến lùm cỏ thì sao có thể bị một cậu chàng quấn lấy được.
Trên mặt đường ở phía xa có nước đọng đang chảy tới, nhất thời không thể đi được, cô dứt khoát không đi nữa mà lấy một quả ô-liu xanh trong hộp đựng đồ của xe ra, bỏ vào miệng. Bỗng chốc, vị đắng chát lan ra, kích thích vị giác của cô.
Cuộc điện thoại vừa rồi là của một người bạn cùng phòng với cô thời đại học, cũng là bạn thân nhất của cô, tên Lâm Tử, là một cô gái con nhà giàu, ban ngày ăn vận chỉnh tề đến bệnh viện cứu chữa bệnh nhân, buổi tối đến hộp đêm khỏa thân ngủ với trai đẹp, cuộc sống cân bằng rất tốt.
Lúc này Lâm Tử lại gửi định vị đến: “Cưng đến không, hiếm khi cuối tuần, cùng chơi đi, không đến là tớ khinh đấy.”
Cố Ngôn hờ hững liếc đọc, thấy lại là định vị ở hộp đêm, cô dứt khoát nhắn lại: “Đừng, đến tớ cũng khinh, hơn nữa còn đang có việc chưa giải quyết xong.”
Lâm Tử nổi giận: “Lại là công việc, cậu sống chung với công việc luôn đi, cậu đã độc thân bao lâu rồi, ngay cả cuộc sống tình dục cũng chẳng có. Tớ hỏi cậu, cậu biết môi trai đẹp mềm thế nào không, cơ bắp cứng thế nào, eo đàn ông thế nào...”
Cố Ngôn còn chưa đọc xong thì đã ném điện thoại sang một bên, một lúc lâu sau mới bật ra hai chữ: “Chết tiệt.”