Lời tựa: Anh yêu em, yêu đến mức có thể bao dung em, lặng lẽ và âm thầm – Thẩm Duật.
Chân trời đen kịt, ánh sáng bàng bạc ảm đạm.
Trong phòng thẩm vấn, đồng hồ treo tường điểm bảy giờ năm mươi phút tối, kim giây đang nhích từng nhịp từng nhịp.
Trong phòng có một khung cửa sổ, tấm rèm lá che đi khung cảnh bên ngoài.
“Cạch!”
Bóng dáng cao gầy mảnh mai trong phòng thẩm vấn đặt mạnh chiếc USB lên bàn.
Cô chống hai tay, mái tóc dài tùy tiện buộc lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy vẻ giận dữ, như thể đang cố hết sức để kìm nén cảm xúc đang bên bờ vực mất kiểm soát.
Cố Ngôn nén cơn giận, nghiến răng nói: “Còn mười phút nữa là hắn sẽ tiếp tục ra tay, các người đã tàn nhẫn sát hại một người vô tội, bây giờ còn không nói hắn ở đâu thì sẽ có người thứ hai gặp nạn, các người đúng là lũ điên!”
Lúc giết hại nạn nhân, bọn chúng đã ghi lại video ngược đãi, ngày hôm sau sẽ gửi USB cho bố mẹ của nạn nhân.
Ngồi đối diện cô là một gã đàn ông trung niên đeo còng tay, lần thẩm vấn này đã diễn ra hai ngày hai đêm, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, nhưng đối diện với lời mắng của chuyên gia tâm lý tội phạm, gã chẳng những không tức giận mà còn nhếch mép, tỏ vẻ mỉa mai, khinh thường và cả đắc ý.
Gã liếc mắt nhìn thời gian, thản nhiên nói: “Chửi tôi cũng chẳng ích gì, bây giờ các người đi cũng chẳng còn kịp nữa.”
Cố Ngôn hít sâu một hơi, cô đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm lá lên.
Bên ngoài là sảnh lớn của cục cảnh sát, từ góc này có thể nhìn thấy bầu trời đêm tối mịt và liên tục thay đổi.
Gia đình của người bị hại ở bên ngoài ngồi bệt xuống sàn mà khóc thảm thiết, người thân của mình sắp bị giết chết nhưng họ lại không thể làm được gì. Thế nhưng, gã đàn ông ngồi trong phòng thẩm vấn lại mỉm cười.
Một tiếng chuông vang, đồng hồ treo tường trong phòng thẩm vấn điểm tám giờ.
Cố Ngôn siết chặt nắm đấm, ngay sau đó, điện thoại cô đổ chuông, Cố Ngôn vội bắt máy, không biết người bên kia nói gì, mặt cô bỗng cắt không còn giọt máu.
Cô cúp điện thoại, nhưng tay vẫn cứng đờ. Dường như những người bên ngoài đã nhận ra tín hiệu, họ khóc thất thanh thậm chí có bà mẹ còn khóc đến lịm đi.
Gã đàn ông trong phòng thẩm vấn nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, vẻ mặt gã gần như đang hưởng thụ.
Chính lúc này, Cố Ngôn như không thể nhịn được nữa, cô tung nắm đấm lên mặt ông ta, một viên cảnh sát ở bên ngoài vội vàng lao vào can ngăn.
Gã đàn ông ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn đang mất kiểm soát, thấp giọng cười: “Không ngờ cô lại dám động tay động chân, xem ra tôi phải tìm luật sư của tôi rồi.”
Nói đến đây, gã thôi cười, nhổ nước bọt lẫn máu tươi xuống đất, u ám nói: “Lần này ra tay ở đập chứa nước, lần sau không biết sẽ ở đâu, tóm lại bọn tôi vẫn sẽ tiếp tục...”
Không đợi gã nói xong, Cố Ngôn đã đi thẳng ra phía cửa, hét lớn: “Nhanh lên, đập chứa nước, nạn nhân bị bắt ở trong đập chứa nước!”
Bỗng chốc, vô số cảnh sát lao ra ngoài, các ông bố bà mẹ khóc lóc ở ngoài cửa cũng được đỡ dậy.
Gã đàn ông ngồi trên ghế sững sờ, không phản ứng lại kịp.
Đợi... đợi đã!
Xảy ra chuyện gì thế này? Chẳng phải đã đến giờ rồi sao? Chẳng phải người đã bị giết rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khiến gã ngạc nhiên đã xảy ra. Các cảnh sát lao ra ngoài, đồng thời “màn đêm đen kịt” ở cửa sổ bên ngoài đột nhiên cử động, phông nền cảnh đêm 4D được tháo xuống, ánh sáng màu vàng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.
Lúc này là năm giờ chiều, trời chạng vạng, nào phải tám giờ tối!
Cuối cùng gã cũng đã hiểu ra. Đồng hồ trên tường, cả bầu trời bên ngoài đều là giả! Hai ngày hai đêm, mọi thứ đều là họ đang diễn!
Sốc, ngạc nhiên, khó tin, sau đó là phẫn nộ, căm hận. Gã hung tợn mắng chửi, tức đến mức hai tay bị còng cũng bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Lúc Cố Ngôn đi vào, cô nào còn vẻ tức giận như trước đó. Cô bình tĩnh, vừa gọi điện thoại vừa nhìn ông ta, hỏi:
“Phía Nam và phía Bắc thành phố An đều có một đập chứa nước, người ở đập chứa nước nào?”
Gã đàn ông mở to hai mắt, thở hổn hển nhìn cô chằm chằm. Thế nhưng vẻ mặt Cố Ngôn lại chẳng chút gợn sóng, cô hỏi tiếp: “Đập phía Nam?”
Thấy vẻ mặt ông ta từ đầu đến cuối đều đầy giận dữ, Cố Ngôn hất cằm, nói đầy chắc chắn: “Là đập phía Bắc.”
Quả nhiên, đôi đồng tử của gã đàn ông trợn lớn, hai cánh tay dán chặt lên chân, ngón tay giơ lên. Đây là biểu hiện của giận dữ, căng thẳng và bất an.
Cố Ngôn vừa nhìn đã biết rõ, ngay trước mặt gã đàn ông, cô nói chắc nịch vào điện thoại: “Chắc chắn rồi, là đập phía Bắc.”
Nói xong, cô không nhìn nữa mà xoay người rời đi, gã đàn ông phía sau chán nản ngồi trên ghế.
…
Hai tiếng sau, ở đập chứa nước phía Bắc thành phố An, tên tội phạm bị bắt trước khi lái xe đi, cảnh sát giải cứu thành công một cô gái đang hôn mê bị nhốt trong cốp sau xe.
Sau khi biết được tin này, cuối cùng Cố Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này cô chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, để tìm được nạn nhân, đã hai ngày rồi cô không ngủ, dù sao thì tội phạm rất xảo quyệt.
Ánh đèn dẫn về phía nhà vệ sinh trong hành lang tối mờ, cô đi vào trong, nhìn thấy một người tóc ngắn từ nhà vệ sinh bên trái đi ra, thế nên cô theo bản năng đi thẳng vào nhà vệ sinh bên phải.
Vào trong, vừa ngẩng đầu cô đã sững người.
Một dãy bồn tiểu đứng sát tường và một bóng dáng cao gầy lộ vẻ biếng nhác đang đứng ở đó, anh khẽ ngước cằm, miệng ngậm điếu thuốc.
Dưới ánh chiều tà mờ ảo bên ngoài cửa sổ, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở hai nút, từ cổ nhìn xuống là làn da trắng và xương.
Đầu Cố Ngôn ong lên, não hệt như một chiếc tivi đời cũ với màn hình bị nhiễu sóng.
Cô vào nhầm nhà vệ sinh sao?
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói chậm rãi và cuốn hút vang lên, người đàn ông từ tốn kéo khóa quần, sau đó nhìn sang.