Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chương 75





Lo lắng điều mình suy nghĩ là đúng Tiểu Di vội vàng lôi điện thoại ra định gọi cho bà nội cố hoặc mẹ cố để hỏi xem hắn hiện tại có đang ổn hay không?nhưng khi ngón tay Tiểu Di đanh định nhấn xuống nút gọi thì cô bỗng giật mình nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của cô và hắn,ngón tay có chút lưỡng lự và cuối cùng là dừng lại hẳn có lẽ lần này lí trí đã thắng con tim của hắn.

Khi chưa biết nên làm gì thì cô nghe thấy tiếng Gia Linh hét lên cách chỗ Tiểu Di đang đứng một đoạn.

khi tới gần Tiểu Di cô nàng Gia Linh vội vàng nói.

- Tiểu Di cậu biết gì chưa?vừa nãy anh Nhất Phong nhắn tin cho tớ báo Cố Minh Kiệt anh ta vừa phải nhập viện vì bị lủng dạ dày và suy nhược cơ thể do uống quá nhiều rượu và hút quá nhiều thuốc lá mà không chịu ăn uống gì cả.

Tiểu Di trợn tròn hai mắt nhìn Gia Linh vậy là giác quan thứ sáu của cô đã đúng hắn thật sự xảy ra chuyện rồi,sự lo lắng của cô đã thành sự thật rồi nhưng với hoàn cảnh hiện tại của hai người họ thì cô nên làm sao đây.

Thấy sự bất ngờ của Tiểu Di lúc này Gia Linh có chút không biết phải làm sao,lay tay cô một cái Gia Linh lo lắng hỏi.

- Tiểu Di cậu đang ổn chứ?thật ra cậu và anh ta cũng không còn liên quan gì tới nhau nữa rồi nên việc anh ta nhập viện hay tương tự cậu cũng chẳng có lí do gì phải quan tâm,lo lắng cả biết đâu giờ này cô gái tên Diệp Băng Tâm đang chăm sóc anh ta cũng nên đấy.

nếu cậu đã quyết định cắt đứt với anh ta rồi thì cậu đừng lo lắng hay liên quan gì đến anh ta nữa như vậy cậu mới quên được anh ta.

Câu nói của Gia Linh khiến trái tim Tiểu Di có chút nhói đau nhưng cô biết điều đó không phải không có lí họ yêu nhau và chuyện chăm sóc nhau là chuyện bình thường, nhưng điều Tiểu Di thắc mắc là sao hắn lại phải nhập viện?do Tiểu Linh nói thì do hắn uống quá nhiều rượu sao?chẳng nhé Diệp Băng Tâm không biết hắn bị bệnh dạ dày nên không nên uống quá nhiều rượu sao?!.

và hiện tại hắn đang sao rồi?.


Nhận thấy sự thắc mắc của Tiểu Di,Gia Linh nhìn cô nói thêm.

- Anh Nhất Phong nói hắn đã tỉnh rồi hơn nữa nếu bà nội cố và mẹ cố không đến kịp e rằng cái mạng của hắn cũng khó bảo toàn rồi.

Tiểu Di gật đầu không nói thêm gì nữa thật may là cô đã kịp ý thức được mọi việc nếu không chính cô là người dây dưa không dứt trong chuyện tình cảm của cô và hắn mất.

Gia Linh ngồi bên cạnh cô lúc này chỉ biết lắc đầu,trong mắt Gia Linh không thể che đi sự lo lắng của mình vì ở với nhau từ bé nên Gia Linh tự hào mình rất hiểu Tiểu Di chỉ cần nhìn sơ qua biểu hiện lo lắng lúc nãy của Tiểu Di,Gia Linh biết cô còn rất nhiều tình cảm với Cố Minh Kiệt,bề ngoài Tiểu Di luôn nói đã quên và chấm dứt với hắn rồi nhưng mọi hành động trong vô thức của cô đã tố cáo cảm giác chân thật của cô lúc này.

Sẽ ra sao khi Tiểu Di mãi không thể quên được người làm cậu ấy gổn thương đây?Gia Linh chỉ lo Tiểu Di sẽ lại bất chấp yêu một lần nữa thì sự tổn thương của cô sẽ lại tăng lên gấp đôi như  ậy người đau khổ sẽ chỉ có bạn cô mà thôi.

chính Gia Linh cũng đang bế tắc Gia Linh biết mọi chuyện xảy ra Nhất Phong không có lỗi gì cả nhưng là do Gia Linh không biết đối mặt ra sao khi người làm bạn cô đau khổ lại là bạn thân của người Gia Linh yêu.

thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên đi vậy vì dù sao họ vẫn phải đối mặt với nhau mà.

Quay lại bệnh viện từ lúc hắn tỉnh dậy hắn vẫn im lặng như vậy dù cho mọi người có nói gì đi nữa thì hắn vẫn giữ sự im lặng của mình.

dường như không thể chịu đựng sự im lặng của hắn nữa bà nội cố tức giận đập bàn hét lên.

- Cố Minh Kiệt cháu định như thế này đến bao giờ hả?cháu như vậy thì Tiểu Di có quay về với cháu không hả?từ một chủ tịch cao cao tại thượng mà giờ cháu nhìn cháu xem có giống con người nữa không hả?.

Vì sợ bà nội cố tức giận sẽ tái phát bệnh nên ba mẹ cố vội vàng đi tới đỡ bà nội cố dìu bà ngồi xuống ghế,ba cố nhìn hắn lắc đầu nói.


- Ngay từ đầu ta đã nói với con rồi làm gì thì làm cũng phải suy nghĩ cho kĩ,con nhìn xem nếu con nghe lời ta đối sử với Tiểu Di tốt một chút thì giờ mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này.

giờ con trở nên như thế này liệu còn có ích gì không?.

mẹ cố cũng nhìn hắn buồn rầu nói.

- Minh Kiệt không phải chúng ta không muốn nói cho vốn biết Tiểu Di đang ở đâu mà là vì lúc rời khỏi đây Tiểu Di đã cầu xin chúng ta giữ bí mật nơi ở của con bé với con vì Tiểu Di muốn yên tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra và ta tôn trọng quyết định của con bé.

dù con có tự hành hạ bản thân mình bao nhiêu thì con cũng không thể phủ nhận được sự thật con đã làm quá nhiều việc có lỗi với Tiểu Di.

- Nhưng nếu con cứ như thế này thì liệu khi con bé gặp lại con nó sẽ cảm thấy thế nào?con đừng quên bên cạnh Tiểu Di vẫn luôn có một chàng trai tên Mạc Cẩn Vũ và cậu ta cũng không hề che dấu ý định muốn cướp Tiểu Di từ tay con đi.

nhìn con như thế này đừng nói đấu với cậu ta mà nhìn từ bên ngoài con đã thua cậu ta rồi.

không lẽ con định buông tay để cậu ta cướp vợ con đi sao?.

Hắn đang im lặng nhưng khi nghe mẹ mình nói khuôn mặt vốn trắng bệch vì mệt mỏi của hắn bỗng chốc đen sì,nghiến răng hắn hét lên.

- Không được,con không cho phép anh ta cướp Tiểu Di đi.


dù ra sao Tiểu Di vẫn luôn là vợ cùa một mình cố Minh Kiệt con mà thôi.

Cứ nghĩ tới cảnh Tiểu Di và Mạc Cẩn Vũ hạnh phúc với nhau hắn lại cảm thấy khó chịu cực điểm,đúng là nhìn hắn bây giờ rất thảm hại nếu đêm ra so sánh với tên họ Mạc kia thì hắn thua là cái chắc,nhưng hắn vẫn có niềm tin hắn sẽ dành lại được Tiểu Di một lần nữa bởi cô có tình cảm với hắn không phải sao?.

Mẹ cố cười thầm trong lòng đúng vậy không phải tự nhiên mà bà nói ra những câu ấy,bà biết con trai bà là một kẻ cứng đầu và có tính chiếm hữu rất cao.

chính vì vậy hắn sẽ không bao giờ để những thứ hắn thích hay đồ của hắn bị kẻ khác giành mất.

hiểu được điều đó nên bà đã cố tình dùng kế khích tướng để hắn dơi vào bẫy bà đã răng sẵn.

có lẽ giờ chỉ còn cách đó để hắn tỉnh táo lại mà thôi.

Ba người bạn của hắn bên cạnh vốn dĩ im lặng từ nãy  tới giờ khi nhìn hắn bị mẹ cố đưa vào bẫy cũng chỉ lắc đầu cản thán"một người ngày thường luôn thông minh như hắn mà khi dính vào tình yêu cũng trở nên ngốc nghếch lạ thường như lúc này.

Nhất Phong nhìn hắn nhăn nhó nói.

- Minh Kiệt nhờ ơn,nhờ phước của cậu mà tôi bị Gia Linh dỗi cả tuần nay rồi đấy,cô ấy thậm chí còn không nghe điện thoại hay không trả lời tin nhắn của tôi nữa.

tự nhiên chuyện cậu gây ra tôi lại bị vạ lây là sao Minh Kiệt?hơn 20 năm chơi với cậu lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì là bạn thân của cậu đấy.

Câu than thở của Nhất Phong làm hắn nhíu mày hắn muốn chuyện đó xảy ra sao?chưa để hắn nói gì Vĩnh Kỳ cũng thở dài nói.

- Tôi vốn dĩ định tỏ tình An Nhiên mà do chuyện của cậu xảy ra mọi kế hoạch bị hoãn lại vô thời hạn đã đành đây cô ấy còn không nghe điện thoại của tôi thậm chí là thấy tôi gọi là cô ấy tắt máy luôn.


rồi lỗi là ở tôi sao?tôi có bắt cậu ngu ngốc làm tổn thươmg bạn cô ấy đâu?.

Tử Thiên nhìn Nhất Phong và Vĩnh Kỳ sau đó nói.

- Các cậu là còn gọi được cho các cô ấy còn tôi đây thậm chí còn không gọi được luôn bởi cái con "lăng quăng" kia chặn luôn số của tôi rồi đúng là ngồi im cũng trúng đạn mà, tôi có lỗi gì chứ?.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn đúng vậy mọi rắc rối đều từ hắn mà ra chỉ cần hắn giải quyết tốt mọi chuyện thì những chuyện còn lại rất dễ giải quyết.

dĩ nhiên hắn thừa biết ánh mắt của mọi người muốn nói điều gì nhưng đến giờ hắn còn không biết cô ở đâu thì giải quyết mọi chuyện kiểu gì đây.

Mọi người ở lại một lúc rồi lần lượt ra về,ba hắn phải quay lại cố thị giải quyết nốt công việc,ba người bạn của hắn cũng phải quay lại công ty của họ với đống công việc đang chất thành núi của mình.

chỉ có bà nội cố và mẹ cố nhất định muốn ở lại chăm hắn nhưng sau một lúc được hắn thuyết phục thì hai người họ cũng chịu về nhà nghỉ ngơi bởi lẽ hắn nói ở nhà vẫn thoải mái hơn ở bệnh viện.

ở đây lâu sẽ khoing tốt cho sức khỏe của bà nội cố.

Còn một mình trong phòng hắn mông lung nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới mọi chuyện xảy ra với hắn như một giấc mơ trong 2 tuần hắn đã tiếp thu quá nhiều thông tin và sự thật và cả sự chắc chắn trong tình cảm của mình nữa.

vốn dĩ từ đầu hắn luôn nghĩ cảm giác của hắn với Diệp Băng Tâm là yêu nhưng đến khi Tiểu Di xuất hiện hắn mới nhận ra hóa ra từ trước tới nay hắn luôn bị mạo nhận giữa sự quen thuộc và tình yêu.

.