"Anh chị đừng cãi nhau mà"
Minh Nguyệt nằm trên giường, khẽ lên tiếng. Mấy người kia nghe tiếng của cô liền ngạc nhiên quay lại.
"Minh Nguyệt, em tỉnh rồi?"
"Vâng, Lăng Trạch anh ấy..."
Tố Khả mím môi nhìn sang Lãnh Hàn. Anh thở dài: "Cậu ấy vẫn còn trong phòng đặc biệt nhưng bác sĩ đã nói tình hình đang tiến triển rất tốt, em đừng lo lắng"
Sao cô có thể không lo lắng chứ? Chiếc xe đâm đến từ phía cô, là anh đã kéo cô vào lòng che chắn. Lúc ấy cô còn cảm nhận được sự run rấy của anh, vòng tay của anh rất chặt, bao trọn cô trong người. Chắc chăn anh bị thương rất nặng.
Nghĩ đến đây, hai mắt của cô liền nóng lên, nghẹn ngào nói: "Em có thể nhìn anh ấy một chút không?"
Mấy người họ nhìn nhau không nói gì, Tố Khả nói với cô: "Em vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngày mai chúng ta đến thăm Lăng Trạch có được không?"
"Em..."
"Đừng nói nữa, em khỏe lại rồi còn chăm sóc cho Lăng Trạch nữa. Cậu ấy không thể vừa lo cho em, vừa lo cho bản thân được"
Minh Nguyệt dù không muốn nhưng cô không thể để anh lo lắng cho mình liền đồng ý: "Được ạ"
"Vậy tối nay bọn chị ở lại cùng em. Em nằm nghỉ đi, đừng sợ"
"Như vậy có phiền không ạ, chẳng phải ở đây có bác sĩ sao?"
Lương Dực: "Bọn họ ở lại trò chuyện cùng em, em ở một mình cũng chán mà"
"Cậu ấy nói đúng đó"
[.]
"Điều tra là ai chưa?"
Lãnh Hàn tựa lưng vào vách tường lãnh đạm nói: "Lăng gia"
"Cái gì? Lăng Trạch chẳng phải..."
"Ngôi nhà đó rất phức tạp. Mình còn điều tra ra một chuyện nữa"
Lạc Thiếu Vũ nhíu mày không hiểu.
"Minh Nguyệt có liên quan đến nhà họ Lăng"
"Vậy chắc chắn Lăng Trạch cũng biết". Lương Dực mở to mắt không tin: "Cậu ấy cố chấp như vậy sao?"
"Mình đoán là vậy, mẹ cô ấy là Tống Thanh Tử"
"Tống Thanh Tử chẳng phải là bạch nguyệt quang trong lòng anh trai Lăng Trạch sao? Hai người đó là họ hàng vậy Lăng Trạch và Minh Nguyệt kia....
Lạc Thiếu Vũ thở dài lắc đầu: "Cậu ấy chính là như vậy, một khi đã cố chấp sẽ không ai có thể ngăn cản được"
Lương Dực nhìn người nằm trong phòng kín không nhịn được mà nhăn mặt: "Đầu cậu ấy bị thương nặng như vậy sẽ không bị ảnh hưởng gì đó chứ?"
"Chuyện này bác sĩ còn không thể khẳng định chắc chắn. Mọi chuyện còn phải phụ thuộc vào cậu ấy"
(...J
"Chuyện tốt, chuyện tốt, có chuyện tốt rồi"
Mới sáng sớm, Lương Dực đã đẩy tung cửa phòng bệnh của Minh Nguyệt mà la lớn. Tố Khả nhíu mày nhìn người chạy vào: "Có chuyện gì mà cậu gấp gáp như vậy hả? Đây là phòng bệnh đó"
"Chuyện tốt, là chuyện tốt đó. Lăng Trạch tỉnh lại rồi"
"Thật sao?"
Minh Nguyệt không kìm được mà cong khóe môi: "Em muốn đến đó"
"Được được, chúng ta cùng đi"
Phòng bệnh của Lăng Trạch.
"Trời ạ, cậu làm bọn mình sợ chết đi được"
"Lăng Trạch, còn lần sau mình sẽ tuyệt giao với cậu đó. Người ta lo lắng cho cậu quá đi"
Lăng Trạch nhăn mặt kinh thường: "Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy có được không?"
"Mình lo lắng cho cậu mà"
"Đừng có như con gái, mình không thích cậu đâu"
Bọn họ nói chuyện một lúc rồi chừa lại không gian cho cô và anh. Lăng Trạch ngồi trên giường nhìn vào cô không một chút cảm xúc nào.
Minh Nguyệt bước đến trước mặt, muốn chạm vào tay nhưng bị anh rút lại: "Lăng Trạch?"
"Có chuyện gì sao? Cô ngồi xuống rồi nói chuyện"
"Anh làm sao vậy?"
Trước sự thay đổi kỳ lạ của anh, hai mắt của cô nóng lên, bên tai lại nghe thấy giọng nói không lạnh không nhạt của Lăng Trạch.
"Cô là ai vậy?"