Nói xong, Minh Nguyệt đẩy hắn ra rồi mặc lại quần áo chạy ra ngoài. Lăng Trạch nhìn bóng dáng cô chạy đi nhưng vẫn chôn chân tại chỗ không chịu đuổi theo.
Bóng của cô ngày một xa rồi mất hút. Quản gia gõ cửa, nhìn anh e ngại lên tiếng: “Lăng tổng, Minh Nguyệt tiểu thư…”
Lăng Trạch ngồi xuống giường, tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi ra lệnh: “Cho người theo cô ấy, đến lúc nào cô ấy muốn quay về thì thôi”
“Lăng tổng, ngài và Minh Nguyệt tiểu thư cãi nhau sao? Lúc nãy tôi thấy…”
“Đủ rồi, đây là chuyện của tôi không cần ông quan tâm. Ông lo việc của mình đi”
Thấy Lăng Trạch cáu gắt, quản gia muốn nói lại thôi, đành nuốt những lời trong miệng xuống trở lại công việc của mình.
Minh Nguyệt chạy ra khỏi khung viên biệt thự, trong lòng cô có chút chua xót. Hắn ta lúc nào cũng thân mật với cô, vậy mà… Ha, cô ảo tưởng quá đi mất.
Hắn là ai chứ? Là Lăng Trạch, người vô cùng độc đoán, đào hoa. Hắn có thể vì một người nghèo hèn mà cải tà quy chánh sao? Thật nực cười.
Bỗng dưng có một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh chỗ cô đứng, kính xe hạ xuống đủ để cô nhìn rõ người lái xe là ai. Người kia nhìn cô lên tiếng: “Lên xe”
Minh Nguyệt mím môi, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn cúi đầu lên xe.
Chiếc xe cứ vậy mà rời đi, những người theo sau cô chỉ có thể nhìn được biển số xe.
[…]
“Con rốt cuộc có để lời nói của ta trong đầu không hả? Tại sao lại động lòng vì hắn?”
“Con không có”
Người đàn ông nghe vậy liền cười lạnh: “Không có? Minh Nguyệt, con nghĩ cha của con bị mù à. Ta sống mấy chục năm trên đời này rồi, có chuyện gì ta chưa trả qua chứ? Diễn xuất mèo gào của con chỉ có thể lừa được Lăng Trạch thôi”
“Mà nói đi cũng phải nói lại. Con không hổ danh là con gái của ta, lừa hắn vào tròng rồi”
Minh Nguyệt nhíu mày thở dài: “Cha, có thể không làm được không? Chúng ta cũng có thể tự làm ra mà, cần gì phải cướp của người khác”
“Con câm miệng lại”
Người đàn ông kia trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là bọn họ nợ chúng ta, chúng ta lấy lại thứ thuộc về mình có gì là sai chứ?”
“Minh Nguyệt trước kia của ta đầu rồi? Con lại bị đám người bình thường kia lấy mất não rồi phải không?”
Hắn lay lay người cô như một người tâm trí không bình thường. Minh Nguyệt nhắm mắt thở dài: “Cha, người bình tĩnh đi”
“Ta đang rất bình thường”
“Con muốn nghỉ ngơi”
Nghe cô nói vậy, người đàn ông kia thở dài: “Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Ngày mai cha đưa con đến công ty”
“Công ty?”
Nhà cô làm gì có công ty nào chứ? Chẳng phải cha cô chỉ kinh doanh sòng bạc, quán bar thôi sao? Công ty ở đâu ra.
Cha Minh nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô liền giải thích: “Bà ngoại của con qua đời rồi. Công ty là bà ấy để lại cho con”
Nói xong, cha Minh cũng rời đi mà không quên đóng cửa phòng lại giúp cô.
Minh Nguyệt nhìn chăm chăm vào hư vô, cô không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào. Cô nên vui vì được một công ty từ trên trời rơi xuống hay buồn vì mất đi bà ngoại?
Mẹ cô rời di lúc cô 8 tuổi, đến bây giờ cũng đã 10 năm. Trong mười năm này, cô chưa từng gặp bà lần nào, chỉ nghe kể lại qua lời của cha và bà ngoại.
Cô vẫn nhớ như in những lần được đưa về nhà ngoại. Ở đó chẳng ai cho cô sắc mặt tốt đến cả cô giúp việc cũng vậy, có lẽ là vì mẹ không cần cô. Chẳng hiểu được cô còn về đó làm gì chứ?
Tui đã quay lại rồi đây. Mong mọi người ủng hộ tui