Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại

CHƯƠNG 18: TÔI LÀ CỦA EM




Lời nói của anh vang lên đánh tan suy nghĩ của cô, Minh Nguyệt ngẩn đầu ngạc nhiên :”Lời cha mẹ có thể cãi sao? Dù anh là ai đi nữa trong tên của anh đã chứng minh anh là người của Lăng gia”

“Tôi không phải của Lăng gia, tôi là của em”

Lăng Trạch rũ mắt nhìn cô một cách thâm thúy :”Minh Nguyệt, làm bạn gái tôi được không?”

“Bạn… bạn gái?”

“Đúng vậy, tôi thích em”

Cô ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đã bình tĩnh trở lại :”Vì tôi xinh đẹp sao?”

“Nhìn tôi giống người coi trọng nhan sắc lắm sao?”: Anh nhướng mày hỏi ngược lại. Sau đó lại bị câu trả lời của cô làm cho tức đến muốn ngất đi :”Phải, tôi xinh đẹp như vậy mà”

“Em..”

“Không phải sao? Những cô minh tinh nổi tiếng kia chưa chắc đã đẹp bằng tôi đâu nha. Tôi đặc biệt đánh giá cao mắt nhìn của anh, không ngờ lại…”

Lăng Trạch cú đầu cô một cái :”Em không cảm thấy bản thân mình đặc biệt hơn người khác sao?”

Thấy gương mặt ngơ ngẩn của cô, anh liền xua tay lên tiếng :”Thôi bỏ đi, nói thế nào em cũng không hiểu. Trả lời tôi một câu thôi, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?”

“Bạn gái sao? Nhưng mà, tôi không có tình cảm với anh”

“Chúng ta từ từ bồi đắp cũng được mà. Em nghĩ nhiều như vậy làm gì, phải để thuận theo tự nhiên”

Cô liếc mắt, ngập ngừng lên tiếng :”Thuận theo tự nhiên đâu đồng nghĩ với tôi bây giờ phải đồng ý làm bạn gái của anh đúng không? Lăng Trạch, dù tôi không hiểu tình yêu nam nữ cho lắm nhưng chí ít hai người chúng ta cần phải có một chút tình cảm với nha chứ”

“Anh nói xem tôi nói có đúng hay không? Tôi hiện tại chỉ xem anh là ông chủ, không có ý gì khác. Nếu muốn thay đổi cũng phải qua một thời gian”

Lăng Trạch đen mặt, vô cùng mất hứng, lạnh nhạt liếc mắt một cách không cam tâm :”Em là người đầu tiên dám từ chối tôi đó”

“Nhưng không sao, em đừng để tôi đợi đến già là được”

“Được, đợi anh gần già tôi sẽ suy nghĩ tiếp”: Minh Nguyệt cười nhe răng trêu chọc. Anh nhướng mày :”Ha, còn dám chọc tôi. Bé con, em gan dạ lắm đó”

“Đợi tôi già rồi, lúc kết hôn cũng chẳng có đêm tân hôn nồng cháy cho em đâu”

“Cái gì? Kết hôn?”

Thấy cô ngạc nhiên như vậy, ấn đường anh xuất hiện 3 gạch đen. Lăng Trạch cúi đầu cắn cổ cô gái nhỏ :”Chứ lúc nãy em nói là ý gì? Đợi tôi sắp già rồi mới chịu làm bạn gái của tôi? Bé con, em thật tàn nhẫn”

“Đừng… đừng cắn mà..”: Cô vội vàng đẩy anh ra, hai mắt tràn đầy sự sợ hãi :”Tôi nói sai rồi”

“Sai thế nào?”

“Tôi sẽ không để anh chờ đến già”

“Vậy đến khi nào…”

“Cái này tôi không nói trước được nha. Anh phải làm tôi cảm thấy được thì tôi mới xét đến chuyện tình cảm”: Minh Nguyệt liếc ngang liếc dọc :”Anh bây giờ, tôi cảm thấy không vừa lòng cho lắm”

Lăng Trạch nhíu mày :”Không vừa lòng?”

“Đúng vậy a”

“Anh không biết danh tiếng của mình thế nào sao? Ăn chơi, gái gú, chẳng đáng tin chút nào”: Minh Nguyệt nhăn mặt khinh thường :”Muốn tôi làm bạn gái của anh…” nói là anh đang nằm mơ sao. Anh chẳng có chút nào hợp gu cô cả

“Cái đó là chuyện trước kia. Em nói tôi ăn chơi thì đúng nhưng tôi không hề gái gú, ngoài em ra tôi chẳng làm với ai cả”: Lăng Trạch gấp gáp giải thích, gương mặt hiện rõ sự bất lực :”Minh Nguyệt, em muốn tôi phải làm thế nào?”

“Tôi muốn thì anh sẽ làm sao?”

“Em cứ nói trước đã”

“Ờ thì…”

“Ọc ọc ọc”

Thấy gương mặt ngơ ngẩn của cô, anh liền xua tay lên tiếng :”Thôi bỏ đi, nói thế nào em cũng không hiểu. Trả lời tôi một câu thôi, em có đồng ý làm bạn gái tôi không?”

“Bạn gái sao? Nhưng mà, tôi không có tình cảm với anh”

“Chúng ta từ từ bồi đắp cũng được mà. Em nghĩ nhiều như vậy làm gì, phải để thuận theo tự nhiên”

Nghe lời khuyên bảo của anh, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý. Trong khi Minh Nguyệt đang mờ mịt không biết làm thế nào thì người đàn ông kia vô cùng cao hứng, vui vẻ đến mức ánh mắt cũng cười

Lăng Trạch kéo cô ôm vào lòng, hôn lên khắp gương mặt xinh đẹp :”Bé con, em thật mềm mại”

“Ọc ọc ọc

Là bụng của cô, sao lại kêu lên ngay bây giờ nhỉ? Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, a a cái bụng này thật không nghe lời

“Đói bụng rồi, vẫn chưa ăn sao?”

“Tôi vừa về đến nhà đã gặp vị hôn thê gì đó của anh. Thời gian ăn còn chưa có đâu”: Cô hậm hực ngẩn đầu nhìn trần nhà, biểu cảm của làm Lăng Trạch không nhịn được mà phì cười

Anh bước xuống giường, cúi người bế cô :”Tôi bế em đi”

“Tôi có thể tự đi được”

“Không sao, tôi muốn bế, em mặc kệ tôi”

Con người này kì lạ thiệt đó nha, được anh bế đi. Nặng chết anh, hừ

Nghĩ lại thì cũng không tệ, người đàn ông này đẹp trai như vậy, rất hợp với khí chất của mình. Hừ, Lâm Tú là minh tinh, thiên kim cành vàng lá ngọc thì làm sao? Chẳng phải Lăng Trạch không thuộc về cô ta sao? Hừ, muốn đấu với tôi, không có dễ đâu nha

“Bé con, em cười gì vậy?”

“Không có gì”: Minh Nguyệt thu lại nụ cười trên môi, bắt đầu cặm cụi vào chén cơm. Ăn xong cô lại chạy lên lầu tắm rửa, nhìn hàng loạt hương liệu trong tủ. Cô thở dài, nhớ nhà quá đi, trước kia cha cũng chuẩn bị mọi thứ cho cô như thế này

Sao có cảm giác như Lăng Trạch coi mình là con gái vậy???



“Lăng Trạch”

“Đi đâu rồi vậy?”

Minh Nguyệt ngó xung quanh phòng khách, phòng ăn vẫn không hề thấy bóng dáng người đàn ông cần tìm đâu. Chẳng lẽ ở thư phòng? Trong tiểu thuyết thì tổng tài thường ở đó nhưng anh ta làm gì giống tổng tài đâu chứ. À, còn một nơi nữa, là quầy rượu, ha ha ha Minh Nguyệt mày thật thông minh