Cố Tiểu Tây

Chương 343




Cố Tiểu Tây ước lượng túi lưới trong tay rồi do dự nói: “Lương thực tôi nhận, nhưng mà tôi phải trả tiền.”

Nói xong, cô lấy từ trong túi ra năm đồng nhét vào tay Hạ Lam Chương, lương thực tinh trong tay cô ước chừng không dưới ba mươi cân, dựa theo giá cả thị trường nó đáng giá như vậy.

“Tôi…” Hạ Lam Chương cau mày muốn từ chối, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Cố Tiểu Tây trong lòng anh ấy hiển, nếu anh ấy không nhận số tiền này cô cũng sẽ không nhận chỗ lương thực đó, trong lúc nhất thời, tâm trạng của anh ấy rất xa xút.

Mà năm đồng trong tay, cũng khiến anh ấy bỏng tay.

Cố Tiểu Tây nhìn đồng hồ rồi nói: “Cảm ơn anh, buổi chiều tôi còn phải đi làm việc, không thể nói chuyện với anh nữa, chờ đến lúc rảnh tôi sẽ mời anh ăn cơm, không cần tiễn tôi đâu, anh mau về đi.”

Cô vẫy tay với Hạ Lam Chương rồi mang theo lương thực đi về.

Hạ Lam Chương đứng tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi không nhìn thấy Cố Tiểu Tây, lúc này mới cử động đôi chân cứng ngắc, anh cúi đầu nhìn năm đồng trong tay, rồi mỉm cười tự giễu sau đó lên xe đạp rời đi.

Sự chân thành của chàng trai trẻ hết lần này đến lần khác bị đập vỡ, nhưng cuối cùng trong lòng anh ấy lại chỉ còn lại cảm giác không phục.

Cố Tiểu Tây mang lương thực về nhà, sau đó lại chạy đến điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức đang chuẩn bị ra ngoài làm việc.

Cô đến trước của ký túc xá lấy hộp cơm sau đó cầm bảng vẽ và bút vẽ đi theo những thanh niên trí thức ra cửa đi làm.

Vẫn là chỗ chăn nuôi, sau khi quét dọn sạch sẽ, đã đến lúc cho gia súc ăn, những thứ này đều là tài sản của đại đội, cần tỉ mỉ chăm sóc, thức ăn cho lợn phải băm nhỏ và nấu lên, đây cũng là một công trình lớn.

Lưu Nhị Nhĩ là người chăn bò, nói chung là tất cả gia súc trong chuồng đề do gã chăm sóc, làm thức ăn cho lợn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật cao và đây cũng không phải là một việc đơn giản, vì vậy buổi chiều, Lưu Nhị Nhĩ cố ý ghé qua để chị dạy đám lính mới thanh niên trí thức.

Cố Tiểu Tây đong đưa bút trên tay, vẽ ra hình ảnh nhóm thanh niên trí thức đang làm việc.

Cô bớt chút thời gian nhìn thoáng qua Lưu Nhị Nhĩ, hiển nhiên thái độ của gã đối với bò cái tốt hơn nhiều, cũng rất quan tâm, gã đang toàn tâm toàn ý sờ vào bụng con bò cái đang mang thai, ngay cả ánh mắt cũng có mấy phần dịu dàng.

Dáng vẻ đó không giống như đang nhìn bò, mà giống như đang nhìn người yêu.

Cố Tiểu Tây cau mày, trong lòng cô sinh ra chút ớn lạnh, từ khi nghi ngờ Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh, cô bất giác không có ấn tượng tốt đối với người đàn ông này, gã coi trọng bò cái như vậy, sao đời trước lại để cho bò cái khó sinh mà chết?

Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây cầm bảng vẽ đến gần Lưu Nhị Nhĩ.

Cô nheo mắt hỏi: “Chú Lưu, bò cái của đại đội chúng ta bao giờ thì sinh?”

Lưu Nhị Nhĩ rùng mình, gã ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Tây đứng ở ngoài chuồng gia súc, cười nói: “Cô làm tôi giật cả mình.”

Trong lòng gã không khỏi sinh ra mấy phần cảnh giác, lần trước khi gã dẫn con bò về nhà đã cảm thấy cô gái này không bình thường, sao đột nhiên lại bắt đầu hỏi chuyện của bò cái? Ở trong đội nhiều năm như vậy, cũng không thấy cô hỏi nhiều một câu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Nhị Nhĩ vẫn nói: “Đoán chừng hai ngày nữa bò cái sẽ sinh, chuồng bò lạnh quá, bí thư chi bộ bảo tôi dẫn nó về nhà.”

Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ, cô nhìn Lưu Nhị Nhĩ rồi bỗng nhiên cười nói: “Chú Lưu, hai ngày trước tôi thấy chú và Lý Siêu Anh ở chung một chỗ, hai người rất thân quen sao?”

Nghe vậy, Lưu Nhị Nhĩ cảm thấy cả người lạnh toát.

Gã sợ hãi nhìn về phía Cố Tiểu Tây, chỉ cảm thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt không khác gì ma quỷ.

Yến Thiếu Ngu đang đứng bên cạnh chải lông cho bò, nghe Cố Tiểu Tây chậm rãi nói, sau đó nhìn cơ thể Lưu Nhị Nhĩ đột nhiên căng thẳng, cặp mắt hoa đào của anh híp lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.