Cố Tiểu Tây

Chương 318




"Tự nấu cơm hả? Anh nghe nói nhóm thanh niên trí thức này toàn những người đến từ thủ đô, địa vị không hề thấp, vậy mà còn biết nấu ăn sao?” Cố Tích Hoài tỏ vẻ nghi ngờ, anh ấy không phải kẻ chỉ biết đọc sách, mà là kiểu người luôn theo kịp xu thế thời đại, thành ra anh ấy rất để ý mọi chuyện của đại đội.

Cố Tiểu Tây nheo mắt, nói với vẻ không vui mấy: “Bọn họ biết nấu hay không thì em chả biết, tóm lại không đói chết.”

Cố Tích Hoài lắc đầu: “Em ở trong đơn vị của thanh niên trí thức, thường ngày nhớ phải cẩn thận, đừng gây chuyện với mấy người đó, coi chừng bản thân chịu thiệt, có chuyện thì cứ về tìm anh biết chưa?”

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây cảm thấy trong lòng ấm áp, chí ít nhà mình còn được hai ông anh đáng tin cậy.

Lúc này đây, Yến Thiếu Đường đang ôm bát chợt ngẩng đầu lên, mép dính đầy vụn trứng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngước lên, cái miệng xinh xẻo thì dẩu ra như sắp khóc: “Chị ơi, chị đi đâu vậy?”

Cố Tiểu Tây nhìn biểu cảm đáng yêu của cô bé mà thấy vui, cô đưa tay lau sạch vụn trứng cho cô bé rồi nói nhỏ: “Chị phải bận việc rồi, nhưng mỗi ngày chị sẽ về thăm em, em nhớ phải ngoan ngoãn ăn cơm cho no, ngủ thật ngon giấc, có biết chưa?”

Nhìn Yến Thiếu Đường, Cố Tiểu Tây lại càng sầu não, biết nói như nào với Yến Thiếu Ngu đây?

Nếu có thể lo liệu ổn thỏa chuyện của Yến Thiếu Đường, quan hệ giữa cô và Yến Thiếu Ngu sẽ tiến triển cực nhanh; ngược lại, chỉ sợ khiến Yến Thiếu Ngu hoài nghi đủ đường, nội tâm anh phức tạp như tổ ong vò vẽ, khó mà giải quyết ổn thỏa.

Yến Thiếu Đường sụt sà sụt sịt, nhìn Cố Tiểu Tây với vẻ không nỡ.

Tuy cô bé còn nhỏ tuổi, học vỡ lòng muộn hơn người ta nhưng lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô bé gật đầu, nói: “Thiếu Đường sẽ nghe lời ạ, mỗi ngày chị nhớ về thăm Thiếu Đường đó.”

Cố Tích Hoài đứng cạnh nhìn cảnh này, nét mặt cũng có phần bùi ngùi.

Ngày nào anh ấy cũng chăm sóc cô nhóc này, mà chẳng thấy cô nhóc không nỡ rời xa; ngược lại đối với Cố Tiểu Tây, bất kể là lúc trước khi đầu óc còn ngốc nghếch hay khi bình phục như hiện tại, cô nhóc vẫn một mực thân thiết với cô.

"Được rồi, chị dọn dẹp đồ một lát rồi đi đây.” Cố Tiểu Tây xoa đầu Yến Thiếu Đường rồi vào phòng.

Cô thu dọn đệm chăn chưa dùng đến trong hành lý, sau đó vào không gian Tu Di dọn dẹp một lúc, tiện ra mang một ít trứng gà ra ngoài.

Cố Tiểu Tây xách đồ đạc đi ra, Cố Tích Hoài tiến tới hỗ trợ: “Em mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh, anh đưa qua đó cho em trước, em ở đây canh chừng Thiếu Đường, dù sao buổi tối bếp lò nguội lạnh, em cứ ở nhà ăn một bữa cơm nóng sốt rồi hẵng đi.”

Dứt lời, Cố Tích Hoài không đợi cô mở miệng, anh ấy dứt khoát ôm đệm chăn đến đơn vị của thanh niên trí thức.

Cố Tiểu Tây suy nghĩ giây lát, cảm thấy có lý.

Nhóm thanh niên trí thức bao gồm Tống Kim An ấy, thường ngày ở nhà hoặc là được dì bảo mẫu chăm kỹ quá, hoặc là cha cưng mẹ chiều đến mức mười ngón tay không dính một giọt nước xuân, cho nên chắc chắn nhóm đấy không biết nấu ăn, nói không chừng tối nay còn được Vương Phúc thu xếp cho ăn trong căn tin của xã viên.

Nhóm người đó mới đến, đơn vị của thanh niên trí thức còn chưa vận hành hoàn thiện, thay vì qua đó hít gió, chẳng bằng ở nhà ăn uống no say xong xuôi hết rồi qua.

Nói là làm.

Cố Tiểu Tây lại về phòng, sau đó mang một con gà ra.

Suốt một tháng qua, ngày nào cô cũng mang con gà con thỏ về nhà để cải thiện cuộc sống, người trong nhà thấy mãi thành quen nên không hỏi nhiều.

Bắc nồi canh gà, trụng mỳ lá, cộng thêm một ít rau xanh, coi như được một bữa tối bổ dưỡng.

Cố Tiểu Tây nấu rất có nghề, cô nấu thật nhiều đồ ăn, mỳ lá trắng như tuyết hòa quyện trong bát canh gà màu vàng óng ánh, thêm vài miếng rau mềm mại mượt mà như phỉ thúy, tô điểm cho sợi mỳ thơm ngon, quả thực khiến người ta phát thèm.

Thời gian cũng không còn sớm, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài sắp tan tầm nên cô nấu cũng khá nhiều.

Yến Thiếu Đường ăn hết trứng chưng, húp thêm một bát canh gà, cô bé chép miệng, không quên khen ngợi: “Chị ơi ngon quá.”

Cố Tiểu Tây vừa nấu xong thì Cố Tích Hoài cũng về tới, có điều sắc mặt anh ấy hơi khó coi.