Đến chiều tối thì cả nhóm đi về
“ Chỗ đó thế nào vậy hai người ” Hương thấy hai người đi vào nhà thì nhanh mồm nhanh miệng hỏi
“ Đúng 1 câu để nói thôi, phân biệt giai cấp ” Nguyệt chán nản nói
“ Haizz ” Mọi người thở dài bất lực, trong tình thế bây giờ con người vẫn có thể ích kỷ được thì chắc chắn sẽ gặp kết cục xấu
Bây giờ khách sạn này có 5 anh em nhà kia ở luôn vì họ có đủ khả năng chi trả, dị năng của họ không phải gọi là quá mạnh nhưng họ có thể tiêu diệt được nhiều thây ma và họ còn đi làm nhiệm vụ ở căn cứ nữa nên không phải lo về chi phí
Gia đình 4 người kia mặc dù dị năng của người chồng hơi yếu nhưng họ chỉ ở chung 1 phòng, hai đứa con cũng dần dần lớn lên và biết đi, cứ vài ngày người chồng lại ra ngoài săn thây ma để trả tiền phòng và tiền thức ăn
Cặp đôi sinh viên kia cũng có ý định ở lâu dài, họ là dị năng giả hệ chiến đấu sức mạnh cũng không phải yếu, có thể giết được nhiều thây ma
Vào buổi chiều, cô đang nằm sopha xem điện thoại, nhóm lớp A0 cũng ngồi ở đó chơi game
Dạ thì ngồi ở quầy thu ngân xem có ai mua gì không thì bán
“ Này Nguyệt em có biết Dạ mạnh như vậy không ” Chị nhìn cô, sau vụ hôm trước cô không dám trêu anh nữa
“ Lúc đó anh muốn nhảy tim ra ngoài luôn đó ” Thắng nghĩ lại mà thấy rợn người
“ Em mới biết gần đây thôi ” Nguyệt cười hì hì
Linh nhìn cô tò mò cô biết kiểu gì “ Em làm thế nào mà biết được vậy, Dạ nói cho em à ”
“ Em thử trải nghiệm đó, suýt chết ra tay rõ ác, bởi vậy người ta có yêu mình đâu chỉ lợi dụng mình thôi ” Nguyệt chán nản nói
“ Nguyệt! Chị nghĩ em nên rút câu nói vừa nãy lại ” Nhi nuốt nước bọt nhìn anh đang ngồi xe lăn ở phía sau ghế
“ Em nói đúng mà, có sai đâu ” Nguyệt chưa biết sự tồn tại của anh ở đằng sau, vẫn thản nhiên nói
“ Chúc em bình an nhé Nguyệt ” Hiếu cười nhẹ
Lúc này cô mới cảm thấy bất ổn, nhìn ra đằng sau thì thấy anh mặt đen xì, cười híp mắt
Cô giật mình, nuốt nước bọt “ Em nói đùa thôi mà hehe ”
“ Vui không ” Dạ nhướn mày nhìn cô vợ mình đang luốn cuống tay chân bao biện cho lời nói của mình
“ Hihi vui mà ” Nguyệt cười ngốc nghếch nhìn anh, dơ hai tay
“ Anh không vui đâu ” Dạ bế cô lên, cho cô ngồi vào đùi mình
“ Hè hè ” Nguyệt ôm anh cọ má mình với má anh
“ Mỹ nhân kế ” Mọi người nhìn cô thì bất lực, em nó biết sử dụng nhan sắc rất thuần thục đấy
“ Anh mà nghe thấy em nói câu đấy một lần nào nữa là em biết tay đó ” Dạ xoa đầu cô
“ Vâng ” Nguyệt cười khúc khích
“ Hôm nay không muốn ra vườn à ” Dạ nhìn cô, bình thường cô hay cắm rễ ở vườn mà
“ Ý chết em quên ” Nguyệt nhận ra, hốt hoảng rời khỏi người anh chạy đi
“ Biết thế không chắc cho xong ” Dạ chán nản
Nhắc lại lúc cô biết sức mạnh của anh là vào một buổi tối
“ Ở nhà, mai đi cũng được bây giờ đi rất nguy hiểm đấy ” Dạ cầm tay cô, nhăn mày khi biết cô có ý định đi ra ngoài vào trời tối
“ Đám thây ma đó không làm gì được em đâu mà ” Nguyệt cười cười
Dạ lắc đầu kiên quyết không cho cô đi “ Không được, khi nào em đánh ngất anh rồi em đi, còn đâu thì không được ”
Nguyệt nghe vậy thì sáng mắt, vì hồi nhỏ cô học được kỹ thuật đánh ngất người khác mà không gây bất cứ chấn thương nào, cô định động thủ nhưng bị anh chăn lại
“ Anh nói vậy mà em dám làm thật hả, anh chiều em quá là em tùy ý quậy đúng không ” Dạ chặn tay cô lại, đè cô xuống giường
“ Em chỉ muốn ra ngoài thui mà ” Nguyệt bĩu môi
“ Anh nói không là không, em muốn ra ngoài đúng chứ được giờ làm anh vui đi anh liền cho em đi ” Dạ nhíu mày, tay anh dần dần từ đùi cô đi lên
Cô thấy vậy thì sợ hãi, dãy dụa nhưng không thể làm gì
“ Sao muốn đi nữa không ” Dạ cười híp mắt, tay đã đặt ở mông cô xoa nắn
“ Không mà hức hức không muốn đi nữa đâu ” Nguyệt sợ đến bật khóc
Dạ nghe được câu trả lời thì thỏa mãn, lâu lâu không dạy lại cô nhóc này thì lại hư mất
Anh ngồi dậy, ôm cô trong lòng “ Ngoan không khóc, anh không làm gì em ”
“ Hức hức ” Nguyệt khóc nức nở, ôm chặt lấy anh
“ Lần sau không đòi đi tối nữa biết chưa ” Dạ xoa đâu cô, cười trừ nghĩ * Thật sự dọa sợ cô nhóc này rồi *
Cô ôm anh sụt sịt
Dạ phì cười, vỗ lưng an ủi cô “ Có thể võ thuật em giỏi hơn anh nhưng về dị năng em không thắng được anh đâu, đừng dại mà động vào lửa biết chưa ”
“ Vâng ” Nguyệt dũi mặt vào hõm cổ anh
Sau hôm đó cô không dám đi tối, cũng không dám làm anh tức giận nữa, sau lần đó cô thật sự rất sợ anh
Những ngày tháng sau cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, vào 1 hôm
Cô với anh đang ngồi ở quầy thu ngân xem phim thì bỗng nhiên một tiếng pháo ở từ xa, anh với cô nhìn nhau
“ Chết rồi, họ gặp nguy hiểm rồi ” Nguyệt hốt hoảng, đứng bật dậy.
Dạ ôm cô “ Để anh đi với em ”
Nguyệt ngập ngừng nhìn anh “ Người anh đi có chút bất tiện ” dù sao cơ thể anh cũng suy yếu nếu đi lại
“ Không sao, anh dùng dị năng là được, không đi bộ dùng gió bay lên là được ” Dạ ôm cô cười nhẹ
“ …… Vâng ” Nguyệt ngập ngừng một chút rồi đồng ý
Anh bế cô lên dùng dị năng hệ gió nâng người lên bay đến chỗ nhóm lớp đang gặp nguy hiểm