Lần này, vào thời điểm giấc mơ thay đổi, Diệp Ngọc Tinh đã chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng không ngã xuống đất nằm thành hình chữ X nữa, nhưng âm thanh thông báo game đinh tai nhức óc trong đầu vẫn làm cho đầu óc của cậu choáng váng một lúc.
Diệp Ngọc Tinh xoa xoa đầu, quyết định nếu gặp Maggie thì nhất định phải bảo cô bé thay đổi cách nhắc nhở khác.
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Diệp Ngọc Tinh đã nhìn thấy rõ nơi mình đang ở, cậu đang giẫm lên một mảnh đất đỏ sẫm bốc khói nóng, trên bầu trời không có mặt trời, chỉ có bóng tối nhớp nháp, tia lửa bốc lên từ các vết nứt của mặt đất dưới chân thắp sáng hoàn cảnh tối tăm.
Diệp Ngọc Tinh mờ mịt đứng tại chỗ một lát, sau đó nhảy lên vài bước do cái nóng khó có thể ngó lơ dưới lòng bàn chân, cậu giơ chân lên nhìn đế giày cháy đen của mình, nghẹn họng nói: Đây là giấc mơ của ai vậy, sao mà thấy ghê thế này.
Cậu xách chân váy trên người mình, chấp nhận số phận mà né những nơi có vết nứt, đi về phía trước, nhưng đây thật sự là một nơi trống trải không có biên giới, bầu trời không có mặt trời, Diệp Ngọc Tinh không biết mình đã đi được bao lâu, cậu cứ đi mãi đi mãi đến khi chân cũng ê ẩm rồi mà vẫn không nhìn thấy một người sống nào cả.
Cậu dừng lại thở dốc một lát, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước, không biết đã trôi qua bao lâu nhưng rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy có người ở phía trước và đang đi về phía mình. Trong bóng tối, bóng dáng cao lớn đó dần đến gần, cuối cùng Diệp Ngọc Tinh đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, đồng thời cũng nhìn thấy cái xác đang bị hắn kéo đi.
Diệp Ngọc Tinh sững người trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mặt có vài phần quen thuộc, cậu nhìn người trước mặt:
“Moore?”
Moore từ trên cao nhìn xuống, nhìn cậu một lúc mới chậm rãi nói:
“Con người?”
Hắn chợt cúi đầu dựa lại gần ngửi cổ Diệp Ngọc Tinh, rồi thay đổi thành một từ khác:
“Đồ ăn.”
Diệp Ngọc Tinh biết tại sao cảnh trước mặt lại quen thuộc rồi, cảm giác vớ vẩn nảy lên trong lòng, nỗi sợ quen thuộc khiến cậu lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị Moore nắm lấy cổ áo xách lên, cậu vùng vẫy chân giữa không trung một hồi, hét lên:
“A! Tên ngốc to con!”
Tức chết tui rồi!
Moore không để ý đến sự giãy giụa của cậu, mà vác Diệp Ngọc Tinh lên vai giống như tư thế trước đây, hắn không quan tâm đến cái xác đang bị mình đặt ở một bên, dùng một tay đè lại Diệp Ngọc Tinh trên vai mình rồi đi trở về với từng bước chân thoải mái, miệng còn ngân nga vài câu đồng dao không rõ là gì.
Diệp Ngọc Tinh bị bả vai cứng rắn của hắn làm cộm bụng, bị cộm đến suýt nữa đã tắt thở, cậu tức giận đánh vào lưng Moore vài cái, rồi lại bị hắn vỗ vài cái vào mông. Diệp Ngọc Tinh bị vỗ mấy cái cảm thấy mông mình đau ê ẩm, do đau mà nước mắt trào ra từ khóe mắt, cậu ấm ức kéo lưng áo của Moore lau mặt cho mình, lại suýt nữa bị trầy da vì vải quá thô ráp.
Moore đi rất nhanh, cảnh vật trước mặt Diệp Ngọc Tinh lùi lại một cách nhanh chóng. Một lát sau, cậu bị Moore bắt lấy ném vào cái ổ nằm sâu dưới nền đất. Cậu ngơ ngác sờ cái mộng đau đớn do ngã uỵch xuống đất của mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Moore túm lấy xé quần áo, Diệp Ngọc Tinh đối diện với ánh mắt như dã thú của Moore, ngầm hiểu rằng bây giờ hắn lại coi mình là đồ ăn. Cậu vừa sợ vừa giận, xoa mông mình bắt đầu khóc hu hu, rồi bị Moore bịt miệng hung dữ răn dạy:
“Đừng khóc, mặn ăn không ngon.”
Diệp Ngọc Tinh lại khóc to hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ suy xét đến việc hợp tác với Maggie để vượt ải game.