Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 55




Hạ Thừa Quân lần nữa bị người ta đánh ngất, nhưng lần này là bị dùng vật cứng đập vào ót. Cô tỉnh dậy liền đau nhức không thôi, vốn dĩ đã có thuốc mê trong người đã đủ khiến cô choáng váng, thế mà còn bị người ta thẳng tay tác động vật lý. Mệt mỏi chán chường vào tận trong xương cốt, hơn một ngày không ăn không uống bụng liền đau rát cuộn trào từng cơn nôn khan khó chịu.

Cô thật sự có phước mười đời mới lâm vào hiểm cảnh tồi tệ thế này.

Hạ Thừa Quân thầm oán trong đầu.

Quan sát xung quanh vẫn là nhà kho vừa rồi trốn thoát. Gương mặt không thể không hiện vẻ nghi ngờ nhân sinh, giống như rơi vào một vòng lặp. Nghĩ đến một khả năng cô liền lạnh buốt sống lưng.

Không ổn!

Lần này cô bị trói rất chặt, tay chân bị trói hết về sau muốn ngồi dậy cũng rất khó khăn.

Cố Huyền Hàn! Anh tuyệt đối không được đến nơi này.

Cô thầm cầu nguyện trong đầu. Vì cái gì mà lũ bắt cóc này cứ nhất quyết nhốt cô tại đây? Không canh chừng cô, để cô lỏng lẻo trốn thoát sau đó lại đánh ngất rồi nhốt cô về đây?

Là cô đã phán đoán sai âm mưu của người đứng đằng sau.

- Ư…ôi

Bận suy nghĩ nên Hạ Thừa Quân hiện tại mới nhận ra khuyên tai của cô đã bị lấy mất. Không phải là kiểu tháo ra đàng hoàng, mà là kiểu trực tiếp giật mất. Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch dẫn dụ Cố Huyền Hàn đến cứu cô thật sự rất tinh vi.

Nhìn sắc trời đã dần tối, đoán chừng đã trôi qua hai ngày. Hạ Thừa Quân tuy mệt mỏi nhưng không thể không đề phòng và nâng cao cảnh giác. Lần này cô không vùng vẫy tìm cách thoát ra nữa, bởi vì cô biết rằng cho dù có thoát ra trăm vạn lần thì những kẻ kia cũng sẽ trói cô mang về đây.

Tất cả manh mối cô đoán được đều chỉ về một khả năng. Nơi này đã có mai phục từ trước, chỉ cần Cố Huyền Hàn bước vào lập tức sẽ sập bẫy, thu gọn cả con mồi béo bở và cả người vô tội bị vạ lây là cô. Nghĩ tới đây trong lòng Hạ Thừa Quân dâng lên nỗi sợ hãi, không kiềm chế được mà run rẩy toàn thân.

Ngay từ đầu nơi đây đã là tử địa của Cố Huyền Hàn rồi, cô hy vọng không vì mạng của đứa nhỏ bé như cô mà anh sẽ thực sự đích thân tới, làm thỏa mãn mục đích của bọn chúng.

Rầm!

Cánh cửa sắt to lớn của nhà máy cũ kĩ được mở ra. Hạ Thừa Quân vừa thầm cầu nguyện anh ta sẽ suy nghĩ thật kĩ về chuyện này để không sập bẫy thì cô liền thất vọng nhìn người đi đầu đến trước mặt mình.

Cố Huyền Hàn đến trước mặt cô, anh giống như một ma quân cùng sát khí hừng hực bước vào nhưng khí chất dung mạo lại như trích tiên không nhiễm bụi trần.

- Hạ Thừa Quân

- Cố Huyền Hàn! Anh bị ngốc sao?

Vừa đến đã bị mắng một câu nên sắc mặt của Cố Huyền Hàn liền không vui vẻ mấy, lại nhìn đến tai cô đang chảy máu không ngừng thì liền cau mày biểu lộ thái độ tức giận.

- A…đau

Hạ Thừa Quân kêu lên một tiếng.

Tên này bị điên sao? Cứ thế mà đụng chạm vào vết thương máu còn đang chảy tí tách của cô.

Nhưng hiện tại Hạ Thừa Quân còn gấp gáp hơn hắn.

- Cố Huyền Hàn mau rút đi, ở đây nguy hiểm.

Cố Huyền Hàn không đáp lại mà chỉ chăm chú vào bên tai đang bị thương của cô. Hạ Thừa Quân gấp đến độ người run hết lên, nếu không phải đang bị trói chắc chắn cô sẽ đá cái tên cứng đầu trước mặt ra xa mười dặm.

- Cố lão đại, coi như tôi cầu xin anh. Mau mau đưa người đi, càng xa càng tốt. Anh không thể ở đây nữa, sẽ chết mất!

Hốc mắt cô đỏ bừng bừng, giọng nói lo lắng không chút giả dối. Trong phút giây ngắn ngủi vừa rồi, cô đã ngửi thấy thoang thoáng mùi nhựa thông cùng chút hương vị hắc hắc trong không khí quanh mình. Hạ Thừa Quân chỉ muốn thuyết phục bản thân rằng, là do cô bị ảnh hưởng củathuốc mê cùng việc va đập nên đã choáng váng mơ hồ.

Bằng không…

- Ọe…Tôi chướng mắt hai người rồi đấy. Ngôn Tình Tổng Tài

- Đường…Đường Trạch? Cố Huyền Hàn!

Nhìn thấy Đường Trạch dẫn người bao vây quanh mình, Hạ Thừa Quân không kìm nổi nữa gào lớn tên người còn đang bình thản trước mặt này. Thành công khiến cho Đường Trạch cùng những thủ hạ đi theo sững sờ.

- Cút ra! Cố Huyền Hàn, nơi này bị chôn thuốc nổ rồi. Anh còn không mau rời đi sẽ không toàn mạng đâu.

Hạ Thừa Quân dùng sức lực cuối cùng để cảnh báo Cố Huyền Hàn sau đó kiệt sứcngất đi, được đỡ trong vòng tay của người đàn ông đang khẽ nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười mang hương vị tàn nhẫn.

Bốp Bốp Bốp

Trong nhà máy vang lên tiếng vỗ tay.

- Không hổ là người phụ nữ của nhà họ Cố. Thực sự rất nhạy bén, nhưng đã muộn rồi.

Lão già trung niên đi cùng một người đàn ông đeo mặt nạ bước ra.

Đường Trạch là người đầu tiên cau mày trưng ra bộ mặt vừa nghiêm trọng vừa chán ghét nhìn lão già.

- Ồ…cứ tưởng vị tai to mặt lớn bí ẩn nào có thâm thù đại hận với chúng tôi cơ đấy.

Đường Trạch vừa dứt lời thì lão trung niên liền cười phá lên.

Cố Huyền Hàn vẫn ôm Hạ Thừa Quân khư khư trong tay, nép mặt của cô vào lòng mình, bàn tay từ nãy đến giờ vẫn chậm rãi mân mê bên tai bị thương của cô.

- A Hàn…lời Hạ Thừa Quân vừa nói không giả đâu, tôi cũng cảm nhận được mùi thuốc quanh đây.

- Bọn chúng không dám.

Cố Huyền Hàn bế Hạ Thừa Quân lên đáp nhẹ nhàng một câu nhưng đám người lão già vẻ ai nấy đều xám xịt, riêng người thanh niên đeo mặt nạ kia vẫn bình thản không có hành động nào, bộ dáng như vậy thật khó dò xét tâm tư sau lớp mặt đó. Người đáng gờm nhất cũng không ai khác ngoài cậu ta.

- Mày…như lời cô ta vừa nói, nơi này đã bị chúng tao chôn đầy thuốc nổ. Chỉ cần chúng mày di chuyển một bước, nơi đây liền biến này đống cát vụn.

- Ồ…vậy ông cũng chuẩn bị biến thành cát bụi với chúng tôi sao? Chiêu địch thiệt mười ta thiệt chín sao, tính toán cũng thông minh đấy.

Đường Trạch mở miệng châm chọc.

- Mày…mạnh miệng! Tao không phí lời với chúng mày nữa.

Lão già trung niên vừa muốn ra lệnh rút thì người thanh niên đeo mặt nạ kia đã tiến lên vỗ vai ông ta. Lão già dù muốn nhanh chóng rời đi vì lời khiêu khích vừa rồi của Đường Trạch nhưng vẫn nhượng bộ trước cậu ta, vẻ mặt miễn cưỡng cùng chút cung kính lùi về sau nhường bước cho người đeo mặt nạ. Kẻ ngu ngốc nhất cũng dễ dàng hiểu được cậu ta mới là cấp trên.

Ngay lúc đó, ánh mắt sắc bén của Cố Huyền Hàn lặp tức hướng về phía người đeo mặt nạ kia mà lộ ra tia chết chóc.

- Cố lão đại, không dễ dàng đi mới đến địa bản của chúng tôi. Là chủ sao có thể không tiếp đón khách quý, là người này đã xúc phạm anh.

Dứt câu thanh niên đeo mặt nạ liền một phát súng tiễn luôn lão già trung niên. Cảnh tượng khiến ai nấy xuất hiện đều không thể lường trước được, nhất là Cố Huyền Hàn và Đường Trạch.

Điều này làm cả hai mang tâm trạng phức tạp. Việc đi Macau vì người mẹ của Cố Huyền Hàn bỗng chốc trở thành mớ hỗn độn.

Cố Huyền Hàn lạnh mặt ra hiệu cho thủ hạ phía sau, lặp tức người của anh nhanh chóng từ bên ngoài vây thành vòng cung nhỏ yểm hộ cho ba người ở trong. Hành động này của anh ám chỉ rằng không muốn đàm phán, cũng không muốn đóng kịch dây dưa cùng bọn họ.

- Cố lão đại thật không nể mặt rồi. Nếu vậy, tôi cũng không níu kéo anh nữa.

Rầm

Cửa trước của nhà máy đóng sập lại. Thanh niên mặt nạ lại cất tiếng

- Tôi cho anh ba phút, nếu không thoát khỏi đây thì hãy xuống âm phủ hết đi!

Nói xong bọn họ rời đi bằng cửa sau, cánh cửa sau đó cũng nhanh chóng được khoá lại. Vang lên tiếng hàn xì từ bên ngoài, xem ra cửa đã bị bọn họ động tay động chân