Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 51




Hạ Thừa Quân rời khỏi phòng thì có chút hối hận, hối hận rằng tại sao lúc đó cô không lao vào đấm chết cái tên đáng ghét kia chứ. Đứng tựa lưng vào cánh cửa cô nhủ thầm nếu như bây giờ mà có thể thì cô sẽ mở cửa và vung cho Cố Huyền Hàn một cú.

- Đường Trạch cậu cố ý?

Cô đi theo hướng hành lang vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa dùng điện thoại.

- Alo...ý của cô là sao hả?

Bên kia nhanh chóng gọi đến.

Còn giấu diếm tôi?Aiyo cô đoán xem tôi kiếm được gì nào.Đường Trạch ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái, thoải mái thưởng thức ly trà nóng thơm ngon.

- Kệ cụ nhà cậu. Cố Huyền Hàn mà có gọi đến chuyển lời của tôi đến anh ta là Hạ Thừa Quân bà đây sẽ không bao giờ lo lắng cho kẻ vô tâm như hắn!

Tít

Cô đáp trả một tràng dài sau đó gập máy để lại bên kia đầu máy một Đường Trạch ngơ ngác suýt phun cả trà thơm trong miệng.

***

Thở dài một hơi, ánh mắt Hạ Thừa Quân trầm xuống nhìn vào bản thân ở trong tấm gương đối diện.

Ting

Cạch

- ป!



Cộp

"Em đang ở đâu?"

Dòng tin nhắn màu xanh hiện lên. Người đề: F

***

Tút

Tiếng tút kéo dài nặng nề trong căn phòng yên lặng đến đáng sợ. Chiếc điện thoại không biết đã bị tra tấn bao nhiều lần. Cố Huyền Hàn dường như muốn bóp nát nó.

Căn phòng bao trùm bởi khí lạnh toát ra từ người đàn ông đang ngồi trên sofa. Cố Huyền Hàn ngoài mặt bình thản, nhưng chẳng ai hay nội tâm bên trong của anh sớm đã vỡ vụn, bốc cháy.

Cạch

- Lão đại, tôi tìm được thứ này.

Tiêu Dã mở cửa đi vào, đặt lên bàn một chiếc điện thoại. Vừa lướt qua không khó để nhận ra đây là một kiểu điện thoại giống hệt cái với chiếc trong tay của Cố Huyền Hàn.

- Chiếc điện thoại này tôi tìm được trong nhà vệ sinh.

Lúc Tiêu Dã kiểm tra thì chiếc điện thoại đã bị hư không thể khởi động được.

- Chẳng lẽ chị ấy lại để ý những lời lão đại nói.?



Tiếng thì thầm của hai thanh niên Phương Chu và Tô Trần ở phía xa xa. Bọn họ nhanh chóng bị một ánh mắt của

Tây Tước dọa sợ, ba chân bốn cằng rời khỏi phòng khách, dù sao hai người họ cũng không có đủ dũng cảm để ở lại nơi này.

- Sự thực chú đến đây để làm gì vậy?

Tây Tước có nghe nói qua sở dĩ Cố Huyền Hàn gấp gáp rời đi ngay lúc sáng sớm vì người mẹ kia. Nhưng hiện tại tình hình không phù hợp chút nào. Hạ Thừa Quân bây giờ lại biến mất không để lại lời nào, cứ cho là cô tức giận quay về đi, nhưng mà lí do gì để cô tức giận đến mức làm hỏng cả điện thoại của mình? Ba người chắc có lẽ có cùng một đáp án trong lòng nhưng tên cứng đầu Cố Huyền Hàn lại không chịu hé một lời.

- Chú, bây giờ chị Quân quan trọng hay chuyện kia quan trọng, chú tự hiểu. Nếu như chị ấy có làm sao, chú giải thích với thằng nhóc kia thế nào?

Một câu đánh vào đúng điểm yếu của Cố Huyền Hàn, ngay lặp tức Tây Tước nhận được cái trừng mắt từ người ngồi trên ghế.

- Lão đại, tôi sẽ sửa và khôi phục dữ liệu của điện thoại.

Nhận được cái gật đầu của người uy quyền nhất, Tiêu Dã đứng lên rời đi cùng chiếc điện thoại.

**水

Chiếc xe tải vận chuyển số hàng từ sòng bài đến nhà kho nằm không xa ở ngoại ô hẻo lánh. Hạ Thừa Quân được giấu kín trong một thùng carton nằm trong xe tải đi vào nhà kho cũ kĩ mục nát.

Cô đã tỉnh được một lúc, thần trí còn mơ hồ dưới tác dụng của chiếc khăn tay tẩm thuốc mê được buộc chặt vào miệng. Thứ này đã được tẩm một lượng lớn thành phần gồm cả Barbiturate gây ức chế, hiện tại vì thứ này mà cô đang ở trạng thái nửa mê man nửa tỉnh táo hết sức khó chịu.

Hạ Thừa Quân dùng hai tay đã bị trói chặt vào nhau nện vào đầu mình mấy cái để tỉnh táo và dùng sức nới lỏng chiếc khăn nhằm tránh xa thuốc mê. Cô đã quá lơ là ở nơi nguy hiểm như Macau, không rõ là người bắt cô có mục đích gì nhưng chắc hẳn có liên quan đến Cố gia và trụ sở nhất.

Cô bị nhốt trong một thùng carton cỡ lớn, không thể nhìn rõ xung quanh nhưng đoán rằng bản thân đang bị vận chuyển đến một nơi xa sòng bài.

Hai thái dương cô giật giật, trước mắt đều là một màu tối đen. Đột nhiên đầu đau nhức dữ dội, cảm giác buồn nôn ập đến. Đến lúc này cô không có sức để suy nghĩ thêm chút gì, cả đêm qua không ngủ, bây giờ thì trúng một lượng lớn thuốc mê. Lần nữa lại rơi vào bóng đêm sâu thăm thằm. Thần trí điên đảo quay cuồng không thể mở mắt.