Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 23




Tiểu Quân!

Hạ Thừa Quân dắt tay Huyền Hi vừa chào hỏi mọi người để ra về thì Vân Lan gọi lại.

- Vâng?

Bà có vẻ như hơi e ngại nhưng vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay gọi cô lại gần. Hạ Thừa Quân đi lại gần bà, đến giờ cô mới để ý hai tay bà đang để đằng sau lưng.

- Tiểu Quân. Sắp tới là ngày giỗ mẹ con.

Nhắc đến ngày giỗ của Giản Khanh thì sắc mặt Hạ Thừa Quân hơi đanh lại nhưng cô cũng không có tỏ ra khó chịu trước mặt Vân Lan.

- Vật này...là của mẹ con.

Bà đưa một hộp gỗ nhỏ ra trước tay cô, cẩn thận đặt nó vào lòng bàn tay Hạ Thừa Quân.

- Cảm ơn dì.

Hơi thắc mắc tại sao vật của mẹ lại ở trong tay của Vân Lan những cô không hỏi nhiều, chỉ nắm chặt hộp gỗ rồi sau đó xin phép bà ra về.

Trở lại Cố gia. Hiện tại là mười một giờ hơn, cổng lớn vẫn mở, đèn vẫn sáng, người hầu vẫn thức.

Bước vào cửa, ánh mắt người hầu nhìn rất khác khi cô đi. Thân thể bọn họ có vẻ hơi run. Hạ Thừa Quân cảm thấy có gì đó không ổn.

- Bảo bối về phòng trước nha tí nữa mami sẽ về ha.

- Hộp gỗ này con giúp mami đặt trên bàn nha

Cô ngồi xuống xoa đầu nhóc con dặn dò cẩn thận đưa hộp gỗ cho cậu bé. Hai mẹ con giao tiếp ánh mắt.

- Vâng.

Huyền Hi gật đầu rồi theo hầu gái đi về phòng. Hạ Thừa Quân đi về phía thư phòng của Cố Huyền Hàn, trên đường cô nhìn thấy người hầu qua lại trông vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ sệt.

Đến cửa thư phòng thì lại không có ai, từ lúc nãy đến giờ cô cũng không thấy quản gia Phúc đâu cả. Thật kì lạ. Hạ Thừa Quân chuyển hướng đi sang phòng ngủ chính, lần này cô thấy nhiều người hầu bưng những chậu nước đi qua lại trông khá gấp gáp.

Bọn họ hình như cũng có ý cản cô lại nhưng ánh mắt Hạ Thừa Quân nhìn họ khiến họ không dám lên tiếng.

Nhận thấy điều gì đấy không ổn, bước chân của Hạ Thừa Quân nhanh hơn.

Cạch.

Càng đến gần phòng ngủ chính thì mùi hương quen thuộc thoang thoảng nơi đầu mũi lại càng đậm. Đến trước cửa cô không ngần ngại mà mở toang cửa. Căn phòng trước mặt có chút tối nhưng vẫn nhìn rõ được mọi thứ ở trong phòng.

Mùi vì tanh nồng của máu xộc thẳng vào mũi cô, Hạ Thừa Quân lặp tức nhíu mày bước đi vào trong phòng. Bóng người trong phòng thấp thoáng, cô nhận ra ngay chắc chắn đó là bác Phúc.

- Bác Phúc!

Hạ Thừa Quân lớn tiếng gọi.

- Hạ tiểu thư cô về rồi sao?

Bác Phúc lặp tức trả lời vọng ra, nghe kĩ giọng của bác có chút gấp gáp nhưng khó có thể nhận ra.

- Cố lão đại đâu?

Tuy nghe thấy câu trả lời nhưng lại không thấy người đâu, còn cô thì càng đi vào sâu trong phòng thì cảm nhận được mùi máu càng đậm.

- Ông chủ không có ở đây ạ.

- Tiểu thư tìm ngài ấy thì nên đi ra ngoài.

Câu trả lời của bác Phúc càng làm Hạ Thừa Quân nghi ngờ hơn, cô chắc chắn Cố Huyền Hàn ở trong phòng nếu không bác Phúc sẽ không ở trong phòng ngủ. Có khả năng hắn đang bị gì đó nên trong phòng ngủ đầy mùi tanh nồng thế này.

Hạ Thừa Quân không trả lời mà cứ tiếp tục từng bước đi vào trong. Phòng ngủ chính của Cố Huyền Hàn bên ngoài là một chỗ làm việc bình thường, còn bên trong mới là phòng ngủ của hắn.

- Cố Huyền Hàn!

Bước vào căn phòng bên trong. Nhìn kĩ trên chiếc giường rộng lớn là bóng lưng người đàn ông đang ngồi trên đấy, bên cạnh là hai người nữa một trong hai người ấy là quản gia còn một người nữa thì Hạ Thừa Quân không nhận ra.

Nhận ra cô đang gọi tên mình thì Cố Huyền Hàn có hơi phản ứng lại.

Tách

Đèn trong phòng ngủ sáng lên. Là Hạ Thừa Quân mở, cô vẫn nhớ như in công tắc đèn nằm đâu. Căn phòng sáng bừng lên, giờ đây cô đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng.

Cố Huyền Hàn ngồi trên giường xung quanh là đống băng gạc trắng xóa, chiếc mền trắng dính máu đỏ chói còn hắn ngồi quay lưng về phía cô. Bác Phúc mặt cứng lại nhìn cô đứng trước cửa. Và ngồi trước mặt Cố Huyền Hàn là Hà Cảnh Ngự tay vẫn đang cầm chai thuốc sát trùng, anh ta hai mắt trợn tròn xoe mà nhìn cô.

- Hạ tiểu thư...

Bác Phúc dường như hơi e ngại sự có mặt của cô, còn Hà Cảnh Ngự thì nhìn qua sắc mặt của Cố Huyền Hàn rồi tiếp tục công việc trên tay.

Hạ Thừa Quân rốt cuộc cũng hiểu mùi máu tanh ngòm bắt nguồn từ đâu ra. Cô đứng đó nhìn đống băng gạc dính máu mà đáy lòng hơi nổi chút chua xót. Bóng lưng đầy sẹo của Cố Huyền Hàn khiến cô hơi nhíu mày, cô không nghĩ hắn lại nhiều sẹo hơn sáu năm trước.

Nhanh chân tiến lại gần phía giường. Phía dưới đất và hai ba chậu nước đỏ ngầu đặt gần bác Phúc.

- Cô vào đây làm gì? Đi ra ngoài đi.

Cố Huyền Hàn cả người đầy mồ hôi nhíu mày nói. Hạ Thừa Quân im lặng không nói nhìn hắn đang cố gồng người lên thì có hơi đau lòng, rốt cuộc thì cô vẫn còn chút gì đó đối với hắn.

- Tôi bảo cô ra ngoài!

Hắn quát lớn, mắt ra hiệu cho bác Phúc.

- Tiểu thư, cô đi ra ngoài đi.

Bác hiểu mà đứng dậy đẩy đẩy người cô. - Cháu muốn ở trong đây, cháu sẽ ngồi kia.

Hạ Thừa Quân lắc đầu gỡ tay bác Phúc rồi đi ra phía sofa đối diện ngồi. Cố Huyền Hàn nhìn chằm chằm cô, cô cũng không e ngại mà nhìn chằm chằm lại hắn. Hai người cứ ngồi như vậy nhìn nhau không nói một câu.

Bác Phúc cũng thấy không khí bắt đầu ngột nghẹt. Hà Cảnh Ngự điều trị cho Cố Huyền Hàn mà lưng cũng chảy không ít mồ hôi lạnh.