Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại

Chương 18




Cả một đoạn đường hai người Tư Âm và Hạ Thừa Quân nói chuyện khá thoải mái. Tư Âm không vì bởi việc của sáu năm trước mà xa lánh hay oán giânn Hạ Thừa Quân, điều này làm cô khá khó hiểu nhưng cũng không để tâm mấy.

Cậu bé Huyền Hi có cảm giác như bản thân bị bỏ rơi. Hai người phụ nữ cứ nói chuyện vui vẻ cười đùa thỏa thích. Do Huyền Hi tự lập từ nhỏ nên cậu cũng không để ý mấy chuyện đó, đầu cậu bây giờ đang suy nghĩ về người đàn ông mẹ nhắc đến.

Đến Cố gia. Chiếc xe chậm rãi đi vào khuôn viên. Hạ Thừa Quân tự mở cửa bước xuống. Cậu bé Huyền Hi tự tháo dây an toàn rồi mở cửa đi xuống không cần ai giúp đỡ cả.

Tư Âm cùng hai người đi vào mặc dù Hạ Thừa Quân có hơi không tự nguyện nhưng đã vào hang sói rồi không thể nào thoát ra dễ dàng được. Ít nhất phải để Cố Huyền Hàn tự đuổi cô đi mới được.

- Mami chúng ta đi đâu vậy?

Huyền Hi giật ống tay áo của Hạ Thừa Quân hỏi.

- À..ừm mẹ sẽ nói việc này sau.

Nói xong cô dắt tay cậu đi theo sau Tư Âm. Vừa bước vào biệt thự rộng lớn thì cô liền thấy Cố Huyền Hàn ngồi cạnh ghế sofa cùng hai người đàn ông khác, phía sau lưng hắn là Tư Bạch.

Cố Huyền Hàn vừa nhìn thấp thoáng bóng dáng của cô liền ngẩng đầu lên ánh mắt đưa xuống nhìn cậu nhóc Hạ Thừa Quân đang dắt tay bước vào.

- Lão đại tôi mang cô ấy về rồi.

Đúng như Hạ Thừa Quân đoán là Cố Huyền Hàn đã ra lệnh cho Tư Âm ở lại đưa cô về Cố gia. Xem ra lần này hắn nhất định bắt cô ở lại đây.

- Yo~

- Lão đại lại bắt ai đem về đây?

Một giọng nói đáng ghét lọt vào tai của Hạ Thừa Quân khiến cô nhíu mày.

Giọng nói này...một từ thôi: gớm

Một câu nhận xét trong đầu cô về giọng của người vừa nói. Cảm thấy nó rất quen thuộc.

Một trong hai người đàn ông đang ngồi ở sofa quay đầu lại nhìn, hắn bỗng trợn tròn mắt khi nhìn thấy Hạ Thừa Quân và còn ngạc nhiên hơn khi nhìn xuống tay cô đang dắt đứa bé giống Cố Huyền Hàn đến tận tám phần.

- Hạ Hy?

- Đường Dật anh không thể không hét lên à?

Hạ Thừa Quân nhíu mày làm động tác bịt tai Huyền Hi lại. Cái tên Đường Dật này lúc nào cũng nhốn nháo như vậy cả, khác hoàn toàn với Hà Cảnh Ngự ngồi bên cạnh ôn hòa nho nhã biết bao.

- Ù lỗ tai tôi rồi.

Cô bày ra bộ mặt ghét bỏ khiến Đường Dật tức muốn nhảy cẫng lên.

- Được lắm Hạ Hy. Cô quay về rồi mau trả tiền cho chiếc xe của tôi đi nào.

Đường Dật nhớ gì đó liền nói một câu khiến Hạ Thừa Quân càng khinh bỉ hơn.

- Đường thiếu lại thiếu chút tiền đến vậy sao? có mỗi mấy ngàn cũng đòi một kẻ nghèo như tôi hoài.

Khi đó Cố Huyền Hàn yêu cầu Đường Dật giúp cô tập lái xe. Cô lái hắn dạy kiểu gì mà đâm hỏng luôn cả chiếc xe thể thao mới mua của Đường Dật khiến hắn ta tức đến mức tụt huyết áp.

- Cô...cô

- Được rồi, ồn ào quá!

Cố Huyền Hàn lên tiếng. Mỗi lần Hạ Thừa Quân và Đường Dật mà sáp lại nhau là y như rằng sẽ có chuyện để cãi nhau.

Nghe lão đại Cố lên tiếng Đường Dật hất mặt ngồi lại vào ghế còn Hạ Thừa Quân thì liếc hắn.

- Tôi ở đâu?

Nhưng mà bây giờ thật sự để Huyền Hi ở lại Cố gia thì có hơi "bất tiện" nhưng thật ra là Hạ Thừa Quân không muốn Cố Huyền Hàn nhận ra Huyền Hi mới là đúng.

- Để bác Phúc đưa cô lên.

Nói xong Cố Huyền Hàn nhìn xuống Huyền Hi đứng cạnh Hạ Thừa Quân hơi chau mày.

- Cô định để nó ở đây sao?

Cố Huyền Hàn nhắc một câu khiến mọi người mới sực nhớ đến cậu bé. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn cậu bé bao gồm cả Hà Cảnh Ngự cũng quay đầu mà nhìn.

- Thằng bé...

- Để thằng bé ở đây cũng được mà.

Hạ Thừa Quân muốn nói sẽ đưa Huyền Hi đến Hạ gia ở tạm nhưng đột nhiên Tư Âm nhảy vào nói. Cô cũng đưa ánh mắt ra hiệu cho Tư Bạch đứng sau, hai người thầm hiểu rồi gật đầu.

- Lão đại tin tôi đi, hãy cho thằng bé ở lại.

Tư Bạch cúi đầu nói nhỏ với Cố Huyền Hàn. Mặc dù hắn không thích trẻ con nhưng nhìn Huyền Hi cũng không đến nỗi đáng ghét, mà ngược lại cảm thấy thân thuộc, khá thích cậu nhóc này. Thằng bé trông bề ngoài cũng ngoan ngoãn trầm ổn không giống mấy đứa nhóc nhốn nháo ở ngoài.

- Ừ.

Cố Huyền Hàn ừ một tiếng. Bác Phúc đi đến dẫn mẹ con Hạ Thừa Quân lên tầng ba, bác đưa cô đến căn phòng gần đối diện với với phòng ngủ chính của Cố Huyền Hàn khiến Hạ Thừa Quân hết sức kinh ngạc. Căn phòng này trước giờ không phải luôn cấm không cho ai bước vào sao? Tại sao hắn lại sắp xếp cho cô ở đây chứ?
- Bác Phúc...thật sự phòng của cháu ở đây sao ạ?

- Cô Hạ đây là ông chủ xếp riêng cho cô.

Một tiếng cô Hạ từ miệng bác Phúc khiến Hạ Thừa Quân hết sức buồn. Trước kia bác toàn gọi cô là Tiểu Hy nên khi gọi bằng cô Hạ thì có chút không quen cùng với nỗi mất mát trong lòng ào ạt.