“Ông muốn bao nhiêu tiền thì mới thả hai người bọn họ?”
“Mày nghĩ tao cần tiền lắm sao? Vương Gia Vỹ, mày đẩy tao vào đường cùng rồi, tiền có thể giải quyết được vấn đề không? Bây giờ tao muốn mày phải nếm thử cảm giác đau khổ, giày vò đến sống không bằng chết, hahaha.”
Vương Cần vừa nói vừa rút trong túi quần ra một khẩu súng, lên nòng và chĩa thẳng xuống đỉnh đầu Tô Thư Uyển. Cô sợ hãi chỉ biết trân mắt nhìn về phía Vương Gia Vỹ, hai tay bị trói bởi sợi dây thừng đang run lên bần bật.
“Thả cô ấy ra! Khốn kiếp, các người mau thả Tô Thư Uyển ra.”
Vương Gia Vỹ kích động xông về phía trước, nhưng bị đám đàn em của Vương Cẩn ngăn lại. Lão cáo già kia trừng mắt nhìn hắn, chân mày nhướng cao như để cảnh cáo hắn.
“Mày bước thêm bước nữa, tao bắn nát sọ nó.”
“Rốt cuộc ông muốn tôi làm gì mới thả hai người họ hả?” Vương Gia Vỹ mất hết kiên nhẫn gằn lên.
Dường như chỉ chờ câu nói này, Vương Cẩn liền sai đàn em ném con dao bấm về phía Vương Gia Vỹ, hất mặt:
“Mày tự đâm mày ba nhát, tao sẽ thả nó.”
Vương phu nhân hoảng hốt khi nhìn thấy Vương Gia Vỹ định cầm con dao lên. Bà yếu ớt kêu gào:
“Không được. Vương Gia Vỹ, con không được làm bậy!”
Tô Thư Uyển mím môi run run, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy xuống. Đâm ba nhát dao vào người, khác nào tự mình đến Diêm Vương nộp mạng?
“Không… Gia Vỹ, đừng nghe lời của ông ta…”
Hai người phụ nữ bị trói, chẳng thể làm gì. Vương Gia Vỹ cầm con dao bấm lên, ngay lúc này bên ngoài có tiếng động, nghe loáng thoáng như tiếng hú của còi xe cảnh sát, làm ba tên đàn em của Vương Cẩn hoảng loạn.
“Lẽ nào là cảnh sát tới?”
Hai trong ba tên trong số chúng ra ngoài thám thính. Nhân lúc tên còn lại bị phân tâm, Vương Gia Vỹ chộp lấy con dao đâm mạnh vào chân gã.
Ự…
“Mày dám? Không sợ tao bắn chết nó sao?”
Vương Cẩn chĩa súng về phía Vương Gia Vỹ. Lúc này sợi dây trói đã bị Tô Thư Uyển cứa đứt, cô thoát ra được, tông thẳng vào người ông ta khiến cây súng văng ra xa.
“Gia Vỹ, mau cướp lấy súng đi!”
Hai người đàn ông giằng co trên nền đất. Tên đàn em của Vương Cẩn bị đâm trúng bắp đùi, chỉ có thể bò lê lết nhìn. Tô Thư Uyển vội cởi trói cho Châu Viên Cầm, ngay lúc đang định dìu bà thì Vương Cẩn đã giành được súng từ tay Vương Gia Vỹ.
“Phu nhân, cẩn thận…”
“Mẹ!” Vương Gia Vỹ hét lên
Đoàng…
Tô Thư Uyển không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng nghiêng người che chắn cho Châu Viên Cầm. Viên đạn ghim vào bả vai trái cô, chảy máu.
“Thư Uyển, Thư Uyển à…”
Cảnh sát ập vào, hai tên đồng bọn của Vương Cẩn đã bị bắt, gã bị thương cũng nhanh chóng bị họ khống chế. Vương Gia Vỹ ghì chặt lấy lão cáo già kìa, đoạt lấy khẩu súng ném ra xa. Chẳng mấy chốc cục diện đã được áp chế.
Nhân viên y tế mang cáng vào, khiêng người bị thương ra ngoài xe cấp cứu. Mạc Thiên cũng có mặt, là chính anh thăm dò được tin tức từ phía Trần Kiều và gọi điện thoại báo cảnh sát.
…
Viên đạn được lấy ra, may mắn chỉ đâm vào phần mô mềm. Tô Thư Uyển và đứa trẻ trong bụng vẫn ổn, hiện tại đang nằm trong phòng hồi sức hậu phẫu.
Tô Thư Uyển vẫn còn chưa tỉnh lại. Mạc Thiên đứng bên ngoài phòng hồi sức, muốn đợi đến khi cô tỉnh nhưng nhận được điện thoại từ Sương Liên nên phải rời đi trước.
Vương Gia Vỹ sau khi đến đồn cảnh sát cho lời khai đã lập tức quay lại bệnh viện để xem tình hình của Tô Thư Uyển.
Cô tỉnh dậy, điều đầu tiên quan tâm đến chính là đứa trẻ trong bụng.
“Gia Vỹ, con của chúng ta…”
Giọng nói của Tô Thư Uyển nhỏ đến nỗi chỉ phát ra tiếng thều thào. Vương Gia Vỹ vuốt tóc cô, chấn an:
“Không sao cả, con của chúng ta vẫn ổn. Thư Uyển, em đừng lo lắng.”
Tô Thư Uyển nghe vậy mới yên tâm hơn. Lúc đó cô không kịp suy nghĩ nhiều, thấy súng của Vương Cẩn chĩa về phía Châu Viên Cầm liền muốn cứu bà. Nhưng nếu đứa trẻ ở trong bụng có mệnh hệ gì, Tô Thư Uyển sẽ cắn rứt cả đời mất.
Vết thương trên vai cô rất đau, thỉnh thoảng lại nhói lên. Cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đỉnh đầu như bị người ta đóng đinh, trì trệ. Vương Gia Vỹ lấy khăn ấm lau mặt cô cô, sau đó pha sữa để Tô Thư Uyển uống cho lại sức.
Nhìn thấy vali của mình dựng trong một góc phòng bệnh, Tô Thư Uyển định giải thích với Vương Gia Vỹ. Nhưng hắn lại lắc nhẹ đầu, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Đừng nói gì cả. Anh hiểu mà.”
Để cho Tô Thư Uyển nằm đó nghỉ ngơi, Vương Gia Vỹ ra ngoài. Hắn biết từ nãy đến giờ Châu Viên Cầm đứng ngoài lén nhìn qua cửa kính quan sát hai người, có lẽ cũng lo lắng cho Tô Thư Uyển nhưng không dám vào.
“Nó… nó sao rồi?”
“Cô ấy không tiếc mạng sống để bảo vệ mẹ, vậy mà trước kia mẹ đã nói gì khiến cô ấy lo sợ đến mức phải bỏ trốn? Mẹ à, nếu như mẹ không chấp nhận Thư Uyển, vậy con cũng sẽ không làm thiếu gia nhà họ Vương nữa.” Vương Gia Vỹ hạ quyết tâm nói ra những lời trong lòng.