Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi! - Chương 87: Vật nhỏ đạp




_ Khang! Khang...... Đi mà Khang - tiếng Hồng Nhi lãnh hót sau lưng anh..

_ Cừu con ngoan nào! - Anh vẫn không cảm thán gì. Vẫn trầm tỉnh trả lời cô một cách nhẹ nhàng nhát.

_ Khang.... Đi mà.... - Hồng Nhi dù đã năn nỉ, bám đuôi cả 2 tiếng đồng hồ nhưng thật không có tác dụng.

Đúng thật anh rất yêu cô, xem lời cô còn quý giá hơn vàng hơn ngọc nhưng giờ phúc này lại không nghe theo, nhất quyết với quyết định của mình.

_ Mẹ, nghe lời ba đi, tất cả là lợi ích cho mẹ thôi, mẹ đừng làm ồn nữa. - Phúc Khôi dù rất hay cãi ba mình nhưng mà với quyết đinh vừa rồi thì Phúc Khôi lại nhất khuyết nghe theo ba. Không bênh cho mẹ nữa.

_ Cả con cũng thế sao? - Hồng Nhi tay vẫn bám lấy vạch áo của Phúc Khang nhưng lại quay mặt cảm thán với con trai cưng của mình.

Ngày nghe tin Hồng Nhi có thai, Phúc Khang lại quyết định như lúc nghe tin có thai Phúc Khôi anh liền mang Hồng Nhi ra đảo cho đến khi Phúc Khôi được một tháng tuổi anh mới cho Hồng Nhi trở lại đất liền. Bây giờ cũng thế, anh cũng lại sắp xếp mang Hồng Nhi ra đảo Hoa Hồng Trắng để cho cô được dưỡng thai. nhưng với kinh nghiệm của cô thì cô rất tự tin vào lần mang thai thứ hai này nên cô có thể tự chăm sóc mình chứ không như lần đầu tiên nữa.

Để tránh việc bị giam cầm suốt như vậy Hồng Nhi đã kéo dài thời gian hơn dự định của Phúc Khang là nhờ vào bác sĩ Lưu bảo sức khoẻ không được ổn định không thể đi được. Đến nay cũng đã được 7 tháng, Phúc Khang không dời khỏi ý định sẽ mang cô ra ngoài Hoa Hồng Trắng để tịnh dưỡng.

Phúc Khang hôm nay quyết định sẽ đem cô ra đảo, nhưng tính bướng bỉnh của cô lamf anh cực kì nhức đầu, cô lại thấy vui khi được ở đất liền vì có ngừoi khác lui tới nói chuyện, cố gắng cãi để chỉ được ở đây nhưng bây giờ lợi thế của cô đã vụt mất khi cả đứa con trai bé bổng của cô cũng không theo cô nữa.

Hết cách rồi Hồng Nhi chỉ im lặng trở về phòng, buông áo anh ra, lẵng lặng cuối mặt xuống đất không nói thêm lời nào, đi vào phòng, ngồi nơi cửa sổ nhìn cảnh xung quoanh co chút thất vọng. Phúc Khang nghĩ cô đang giỡ chiêu nên không muốn mềm lòng mà gây hại cho cô nên mặc kệ đi vào trong phòng sách dù cảm thấy có lỗi muốn chạy đến bên cô an ủi cô. Phúc Khôi thấy mẹ như vậy im lặng một chút quay lưng đi xuống bếp lấy một ly nước cam rồi quay ngược lên phòng của ba mẹ.

Nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn quoanh không thấy mẹ đâu, cậu đi thẳng ra ngoài bang công thì thấy mẹ đang dùng tay sờ bụng mình, trong ánh mắt tinh sáng của cậu chợt thấy nơi bụng mẹ có chút nhấp nhô làm cậu không khỏi bất ngờ.

_ Mẹ! Bụng của mẹ? - Bước đến mẹ yêu, mắt không rời khỏi cái bụng

_ À! Em con đang đạp đấy - Hồng Nhi dù buồn là phải đi ra đảo nhưng mà vẫn không trách khứ con mình vui vẻ trở lại.

"..." Phúc Khôi nghe rằng vật nhỏ trong bụng mẹ đang đạp liền trừng mắt yên lặng.

_ Vật nho hư, dám đạp mẹ.... Vật nhỏ thật hư - sau một hồi im lặng, cậu liền lên tiếng cảm thấy không hài lòng.

_ Đứa con ngốc này! Em con đang nói chuyện với mẹ sao lại hư.... Vốn con ngày trước cũng như thế, lại đạp mẹ hơn cả em nữa - Hồng Nhi rất vui nhéo mũi của Phúc Khôi

_ Con cũng vậy sao? - Cậu đang cảm thấy có lỗi khi nghe mẹ nói mình cũng như thế, hoá ra mình đã hành mẹ suốt 9 tháng như vậy.

Hồng Nhi gật đầu nhìn Phúc Khôi cười rất vui vẻ. Hành động ủa trẻ nhỏ thật đáng yêu.

_ Con có thể chạm không? - Phúc Khôi vẻ muốn rất chạm vào cái bụng tròn đó

Hồng Nhi không nói câu nào liền lấy đôi tay bé nhỏ kia đặc lên bụng mình, hành động này khiến cho Phúc Khôi có chút bất ngờ liền đứng hình trong chóc lát. Nhưng cái làm cậu hoảng hốt hơn nữa là thật sự bàn tay nhỏ nhắn của cậu cảm nhận được từng cái nhút nhít trong bụng của mẹ yêu, cậu hả họng thật to thật không thể ngờ.

Cậu không rời tay đi, cảm nhận của Phúc Khôi về từng cáu nhúc nhít trong bụng quả thật thú vị, cậu không muốn rút tay ra chỉ muốn để đó, và lúc này cảm nhận của cậu là rất yêu thương đứa trẻ trong bụng này, cậu tự hứa với lòng khi đứa trẻ này sinh ra dù là trai hay gái cậu cũng đều bảo vệ vật nhỏ này hết mình.

Hồng Nhi nhìn dáng vẻ của con trai cưng liền rất hạnh phúc khi Phúc Khôi đang rất quan tâm đến em mình.

_Bảo bối! Nói xem, con thích em trai hay em gái?- Hồng Nhi rất muốn nghe được lời thật lòng của Phúc Khôi.

_ Đối với con dù là em trai hay em gái con đều thích, nhưng tốt nhất là em gái em ấy sẽ giống mẹ rất đáng yêu lại rất hiền, chứ em trai thì sẽ giống con mà con lại giống ba quả thật không hay, nhưng dù sao dù là trai hay gái đều là em con, con cũng đều yêu và bảo vệ em hết mình - Phúc Khôi thổ lộ lòng mình với mẹ.

_ Bải bối thật ngoan - cô rất hài l òng với câu nói này của cậu, cậu rất hiểu chuyện, lại không phân biệt trai gái như thế thì cô yên tâm rồi.

_ Cừu con ngủ thôi - Tiếng Phúc Khang mở cửa bước vào.

_ Á! Dạ - đang trò chuyện vui vẻ cùng con trai cưng liền nghe thấy tiếng Phúc Khang.

_ Tiểu quỷ, sao lại ở đây? - Phúc Khang nghe tiếng cô bước ra ngoài liền thấy thứ không nên thấy.

_ Tại ngừoi nào đó đã làm cho mẹ yêu buồn, con đây phải an ủi. - Cậu lại tiếp tục phản công với ba mình vì dám làm cho mẹ yêu phải buồn bã như vậy. nên không tiếc dao mà phóng.

Phúc Khang biết rằng anh đang phải hứng 1 đóng dao do chính tiểu quỷ nhỏ của mình đang phóng. Thật trận này anh thua vì anh làm buồn nên không nói nhiều liền nắm lấy cổ áo của tiểu quỷ nhỏ xách cậu ta lên lôi ra khỏi phòng, Hồng Nhi chỉ kịp " A" lên một tiếng, và bóng dáng của Phúc Khang và Phúc Khôi biến mất sau cánh cửa.

Ra đến cửa Phúc Khôi vùng vẫy rồi thoát ra được cái xách tay của Ba ruột mình, liền bỏ chạy thoát thân, trước khi vào phòng cậu còn quay lại, lè lưỡi lêu lêu sau đó đóng cửa nhanh lại biến mất tiêu. Phúc Khang nhìn thấy hành động của Phúc Khôi liền môi đẹp cong lên bất thường sau đó rất nhanh thì biến mất, và anh quay lại phòng để đến an ủi con cừu nhỏ của anh.

Lúc đầu còn tưởng cô dùng chiêu nhưng sau khi nhìn thấy khuông mặt ảo não của cô khi đang nói chuyện với tiểu quỷ đó anh liền biết đã làm sai với vô, nên giờ phải quay nhanh vào để an ủi và xin lỗi cô, không để cô buồn lâu được, phụ nữ có thai phải luôn vui vẻ, tâm trạng không tốt sẽ gây hại đến đứa trẻ và cả ngừoi mẹ.

_ Cừu con! Em còn giận sao? - Tiếng anh nhỏ nhẹ đến bên cô, từ phía sau ôm lấy cô.

_ Ai thèm giận anh - cô còn giận anh liền nói láy.

_ Cừu con ngoan, anh làm điều này chỉ để tốt cho con và em - Anh ôm cô chặc hơn, hôn lên má cô, an ủi và chỉ mong cô hiểu cho anh.