Kỳ quái hơn là khi bước vào nhà, căn nhà trống không chẳng có lấy một thứ đồ đạc gì, chỉ có duy nhất một chiếc giường đặt giữa nhà, trên giường có một chiếc váy cưới đẹp lộng lẫy.
Cô gái cầm tay Phong đặt lên chiếc váy, vừa vuốt ve vừa tấm tắc khen:
"Đẹp quá anh nhỉ!"
Phong thấy bàn tay ươn ướt, chiếc váy cưới này đẹp thật nhưng lại ướt sũng nước, thật kỳ quái.
Cô gái quàng tay vào cổ Phong, dụi mặt vào ngực hắn, đẩy hắn ngã lên giường. Phong thấy đầu đau như búa bổ, cảm giác ngộp thở như bị bóng đè, nhưng hắn vẫn không đẩy cô gái ra, hắn nhớ mang máng mình đã từng làm chuyện đó với cô gái này, cảm giác rất quen thuộc.
Cô gái thổi nhẹ một hơi, đèn trong phòng vụt tắt.
Lúc này tại quán cơm khi nãy Phong đi vào.
"Chủ quán, ông có thấy thằng này đi qua đây không?"
Một đám xăm trổ kín người, đầu tóc xanh xanh đỏ đỏ, miệng phì phèo thuốc lá, đưa cho tên chủ quán xem ảnh của Phong.
"Thằng cô hồn này sao?"
Chủ quán bĩu môi cười khẩy, khinh thường đáp, chỉ về hướng con đường hoang vắng xa xa:
"Nó đi về đằng kia rồi!"
Đám côn đồ lập tức kéo nhau đi về hướng đó, chủ quán nhìn theo, trong lòng tiếc hùi hụi, thằng cô hồn xui xẻo đó hẳn là cậu ấm nhà nào rồi, biết thế lão giữ lại kiếm ít tiền chuộc.
Đám côn đồ phóng xe phi ầm ầm, tiếng động cơ gào rú giữa đồng không mông quạnh.
Chẳng bao lâu bọn chúng đã thấy một chiếc xe giữa đường, một tên đến gần nhìn kĩ biển số xe, đúng là xe của Phong.
Hắn còn chưa kịp reo hò với đồng bọn thì chiếc xe máy hắn đang đi đột nhiên chệch tay lái, kim chỉ tốc độ bỗng tăng vọt lên chỉ tốc độ tối đa, lao thẳng xuống ruộng. Hắn ngã vỡ sọ, tắt thở chết không kịp để lại một lời trăng trối.
Đám côn đồ còn lại thấy vậy thì sợ mặt tái xanh tái xám, tên cầm đầu chỉ hết tên này đến tên khác đi xem tình hình, không tên nào dám đi.
"Đại... đại ca ơi! Bên đó có..."
Một tên hét toáng lên, tay run cầm cập chỉ vào một góc ven đường, chỗ đó bị chiếc xe của Phong che khuất.
Cả bọn nhìn theo, dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn xe, chỉ thấy một ngôi mộ không có bia, không có nhang khói gì, cỏ mọc xanh um, có một người nằm úp sấp lên ngôi mộ đó.
"Aaaaaaaa!"
Cả bọn nhao nhao hét lên, rối rít quay đầu xe muốn phóng đi thoát thân. Riêng tên cầm đầu vẫn đứng im tại chỗ, hắn gằn giọng quát:
"Thằng nào chạy tao chém chết!"
Cả đám bị tiếng quát đó dọa cho im thin thít, người đang nằm kia là người hay ma chưa rõ nhưng đã bị đại ca chém thì chỉ có xác định là chết.
Tên đại ca nhặt một hòn đá ven đường, ném về phía ngôi mộ, hòn đá bay đến chỉ cách ngôi mộ chừng một mét thì đột nhiên văng ra bay vút sang hướng khác.
"Có... có ma... thật sự có ma chúng mày ơi..."
Một tên trong bọn chúng sợ hãi rên rỉ, sau đó là hai tên, ba tên, dần dần tất cả bọn chúng đều sợ run nhong nhóc. Tên đại ca chần chừ đứng nhìn về phía ngôi mộ, hắn đang không biết có nên đi đến xem người đang nằm kia có phải Phong không thì điện thoại reo, hắn bực bội bấm nghe, điện thoại truyền đến giọng nói the thé cao vút của Yến:
"Chúng mày làm ăn kiểu chó má gì thế hả? Tiền thì đòi chuyển trước không thiếu một xu, mà tại sao đến giờ này vẫn còn chưa tìm thấy người đâu?"
Tên đại ca sắc mặt xám như tro, con đàn bà này nửa đêm nửa hôm rồi mà còn gọi, thiếu hơi trai có mấy ngày mà hóa rồ rồi đấy à?
Hắn suy nghĩ mấy giây cân nhắc thiệt hơn, cộc cằn đáp lại:
"Chồng mày tao tìm thấy rồi, nhưng nó đang chơi gái, chả nhẽ tao lại xen vào phá à?"
Hắn nghĩ đại một lý do để dụ Yến đến, theo hắn tính toán thì Yến nhất định sẽ đến, đối với chuyện Phong lăng nhăng bên ngoài, Yến luôn đích thân tự mình ra tay. Chỉ cần cô ta đến gần ngôi mộ kỳ quái kia, kết cục của cô ta chính là cái chết giống như tên đàn em xấu số kia của hắn. Đến lúc đó thì số tiền hắn đã nhận vẫn ở yên trong túi hắn thôi, chẳng còn ai nhì nhằng đòi tiền hắn nữa.
Không ngoài dự liệu, điện thoại truyền đến âm thanh đồ đạc loảng xoảng đổ vỡ, Yến gào rú lên như một con thú hoang dại:
"Con nào dám cướp chồng của tao? Mày tốt nhất đừng có lừa tao, gửi địa chỉ đi, tao đến ngay lập tức!"
Yến như phát điên lên, còn không kịp thay quần áo, tóc tai rũ rượi, lái xe phóng khỏi nhà. Nhìn địa điểm tên đại ca gửi đến, cô ta sững người giây lát.
Đó là đoạn đường băng qua khu vực không có nhà dân, nửa đêm hầu như không có ai qua lại, điều quan trọng nhất là chỗ đó cách hiện trường vụ án cô ta đâm chết Mai khá gần.
Yến chỉ bàng hoàng vài giây rồi lập tức gạt suy nghĩ đó sang một bên, ngay lúc này cô ta chỉ muốn gặp con đàn bà ti tiện nào dám cướp chồng của cô ta, xé xác nó ra cho hả dạ.