Cô Dâu Gả Thay - Về Quê Làm Dâu

Chương 4: Ngại ngùng




Bảo Minh cũng lên giường và nằm xuống, ở giữa hai người là chiếc gối ôm và cả 2 đều nằm sát mép giường nên khoảng trống ở giữa rất rộng nhưng cả 2 người đều không ai ngủ được vì dù gì đây cũng là lần đầu tiên ngủ chung với một người khác giới.Tuyết San nằm hai tay để trên bụng, những ngón tay cứ đan vào nhau mắt mở nhìn lên trần nhà. Bảo Minh cũng không khác gì cô nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh chất giọng trầm thấp hỏi hỏi

- nãy nói buồn ngủ mà?

- dạ tại lạ chỗ em chưa quen

Bảo Minh nghe cô nói thì thấy nhếch miệng xém chút thì phụt cười thành tiếng

- sao lúc trưa ngủ được?

- tại hồi trưa mệt nên em ngủ quên

- vậy giờ không buồn ngủ nữa à? nói chuyện chút được không?

- dạ

- chị em không phải vì em thích tôi nên mới đồng ý đổi cô dâu phải không?

- ............

- tôi cũng biết chuyện làm ăn gia đình tôi không còn như trước nên không cô gái nào muốn lao vào đây làm dâu. Hơn nữa con gái thành phố thì mấy ai muốn gả về quê đâu, nói thật thì tôi cũng không muốn lấy vợ trong lúc này đâu vì nếu xưởng gạo phá sản thật thì tội cho người ta phải theo gia đình tôi chịu cực

- chị em chỉ là còn ham chơi nên chưa muốn lấy chồng thôi, không phải chị ấy chê anh đâu, chuyện xưởng gạo anh sẽ giải quyết được mà

- chưa muốn lấy chồng thì có thể hoãn đám cưới lại sao lại để em thay thế lấy tôi, vì em thích tôi sao?1

- dạ...

- vậy tại sao lại che giấu chuyện đổi cô dâu này, là do chị em cô tự quyết định sao, còn ba mẹ cô?

- là do em thấy chị ấy còn thích đi chơi chưa muốn lấy chồng lúc này nhưng không dám nói với ba em, với em thích anh nên mới xin chị được thay thế chị ấy lấy anh chứ ba mẹ em không biết gì đâu

- vậy sao không nói cho ba mẹ cô và gia đình tôi biết

- vì... em thấy..anh và cha mẹ có vẻ ưng chị Hương, nếu nói gả em mà không phải chị Hương sợ cha mẹ và anh không muốn, mà ba em muốn giữ lời hứa làm sui gia với cha anh nên em với chị Hương mới tự quyết định

- chị em cô xem gia đình tôi là gì mà muốn đổi là đổi mà không bàn bạc trước, nếu không phải cô mà là một người nào khác nói thích tôi có phải chị cô cũng sẽ để người đó thay thế mình lấy tôi không?

- .... sẽ...không...

•••••••

- anh Minh nè! chuyện của xưởng gạo hay để em mượn tiền ba em nha

- .....

- chỉ là mượn thôi rồi khi nào có anh trả lại cho ba, nha anh!

- ngủ đi! mai rồi nói.

Bảo Minh không nói chuyện nữa mà nhắm mắt nằm im, thấy không gian yên tĩnh và ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ khiến Tuyết San cũng buồn ngủ theo.

Nữa đêm thì Tuyết San có hơi khác nước,nhưng cô đang nằm phía trong muốn xuống giường thì phải leo qua chỗ Bảo Minh nằm nên cô có hơi e dè không dám leo qua. Thấy Bảo Minh có vẻ ngủ say nên cô ngồi dậy và nhẹ nhàng từ từ bò qua người anh để xuống giường. Chiếc đèn ngủ trong phòng chỉ lờ mờ chứ không quá sáng và vì mới thức dậy nên mắt cô vẫn còn leo nheo chưa mở hẳn, vì không cẩn thận mà đầu gối cô vô tình chống xuống vào chỗ ở giữa hai đùi anh

Minh thật sự đã ngủ nhưng bất ngờ bị đau "chỗ đó" khiến anh giật mình la lên một tiếng. Anh nằm nghiêng qua và co 2 đầu gối lại, tay thì để vào chỗ bị đau, Tuyết San vội lùi lại ngồi về phía trong lính quýnh lên tiếng

- xin lỗi xin lỗi,em xin lỗi...em không cố ý tại em không nhìn rõ

Bảo Minh ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, chất giọng trầm và khàn hơn, chắc vì đau

- uh, đi đâu vậy?

- em xuống đi uống nước

- bật đèn lên đi không lát vào lại không nhìn rõ

- em xin lỗi...hay...để em nằm ngoài đi, buổi tối em hay khát nước mà đi ra hoài sợ anh không ngủ được

- khát thì cứ xuống đi, tôi ngủ say lắm chỉ cần không bị đạp trúng thì sẽ không dậy,với lại tôi nằm phía bên này quen rồi

Tuyết San nghe Bảo Minh nói vậy thì cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Bảo Minh nhấc chân dựng lên để cho cô xuống giường.

Bảo Minh đi lại mở ngăn bàn lấy cây đèn đèn pin đưa Tuyết San để đi xuống nhà.

Tuyết San xuống nhà rót một ly nước rồi vội vàng uống hết, cô đưa tay sờ lên mặt cảm thấy hai má nóng bừng, cô rót thêm một ly nước nữa mà uống ực ực hết.

Tuyết San cầm đèn pin đi lên lầu, về tới phòng thấy đèn lớn trong phòng vẫn còn sáng và Bảo Minh vẫn còn ngồi trên giường, Tuyết San thấy Bảo Minh còn thức nên nghĩ chẳng lẽ lúc nãy cô chống đầu gối trúng anh mạnh quá khiến anh còn đau nên không ngủ được, nhưng cô cũng không dám hỏi thẳng

- em làm anh mất ngủ ạ?

- không, đợi cô lên giường rồi tôi ngủ, tắt đèn đi!

Tuyết San nghe Minh nói đợi mình lên giường rồi mới ngủ khiến cô xấu hổ lại nhớ chuyện lúc nãy, chắc anh sợ lại bị cô đạp trúng vào chỗ nào đó nữa nên mới nói vậy.

Rồi Tuyết San tắt đèn đi lại giường, Minh co chân lên để cô leo vào bên trong

- sao không đem nước để trên đây luôn?

- dạ lúc nãy em uống nhiều rồi nên chắc tối không khát nữa đâu

- uhm

nói rồi cả hai cùng nằm xuống ngủ