Cô Dâu Gả Thay Của Tổng Tài

Chương 49




Từ bên trong căn biệt thự lộng lẫy trong giấc mơ đêm ngày trở thành bà chủ cao quý của Trà Trà. Thiếu Trạch nhìn thấy cảnh xô xát bên ngoài của nhân tình và bảo vệ, nhưng lúc này anh chẳng buồn để tâm. Bây giờ thứ anh cần làm phải là "dỗ vợ" trước. Lập Hạ lúc này đang ngồi trong phòng bếp, uống một tách trà nhỏ do bà quản gia pha cho. Thiếu Trạch hớt hải chạy vào.

- Hàn Lập Hạ, em đây rồi...

Lập Hạ không buồn nhìn đến anh ta, cô khẽ uống một ngụm trà rồi chẹp miệng tận hưởng. Vị giác của cô chìm trong mùi trà hoa nhài, nhẹ nhàng mà thơm đến lạ, tâm hồn thư thả hẳn ra. Cô hỏi, giọng cô vẫn điềm nhiên như không.

- Sao vậy? Anh gặp khách xong rồi à?

Trái ngược với dáng vẻ ung dung, thoải mái của Lập Hạ. Trong bụng của Thiếu Trạch như có một nghìn con bướm đang bay vậy, bồn chồn vô cùng. Anh hớt hải giải thích với cô.

- Hàn Lập Hạ, cô ta làm em khó chịu rồi phải không? Anh hứa từ giờ sẽ không để cô ta tới gần em nữa...Anh thề là anh với cô ta chỉ là vui vẻ qua đường...Anh chắc chắn là anh đã thay đổi...

- Anh giải thích chuyện này làm gì?

Nhìn dáng vẻ vồn vã như cún con ướt mưa đi tìm chỗ trốn của chồng mình, Lập Hạ phải cố gắng lắm để có thể không bật cười thành tiếng, giữ cho anh một chút thể diện. Nhưng cái sự điềm nhiên của Lập Hạ khiến cho Thiếu Trạch vốn đã bồn chồn lại càng khó chịu hơn bội phần. Anh gãi đầu ngượng nghịu.

- Hàn Lập Hạ, em giận rồi sao?



- Không có.

Vốn là một kẻ từng có một mối tình thật lòng sâu đậm và vô số những bóng hồng đã lướt qua tay lặng lẽ, cũng là một kẻ dày dặn kinh nghiệm thương trường. Chắc hẳn Thiếu Trạch sẽ phải có miệng lưỡi sắc sảo, khôn khéo lắm, ít nhất cũng phải một bồ mật ngọt dỗ bạn gái. Nhưng không. Anh ngay lập tức thốt ra một câu khiến Lập Hạ sững sờ.

- Hàn Lập Hạ...Tôi cho phép em hết giận tôi!

Lập Hạ nhìn người chồng hợp đồng của mình với ánh mắt kỳ quái. Một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm căn phòng. Lập Hạ khó hiểu, Thiếu Trạch bối rối, chẳng ai mở miệng ra nói câu nào khiến cho cả hai càng thêm ngượng. Thiếu Trạch đằng hắng một tiếng, cố che đi cái mặt đỏ như mặt trời lúc bình minh.

- Lưu quản gia, mang một tách Capucchino nóng vào phòng làm việc cho tôi, thêm một cái sandwich đi. Tôi đi tắm đây.

Chiêu đánh trống lảng này có vẻ lúc nào cũng thành công. Nói xong câu đó, Thiếu Trạch cứ thế thoăn thoắt đi về phòng và đóng kín cửa. Anh mạnh tay tháo chiếc caravat đen và nút áo trên của chiếc áo sơ mi trắng, để lộ ra một phần da thịt trắng hồng khỏe khoắn trên bộ ngực săn chắc. Nhưng trên mặt anh ta cứ đỏ hết cả lên mang tai. Anh ta cố lắc đầu thật dứt khoát.

- Mộ Thiếu Trạch, mày bị làm sao thế hả? Sao có thể nói ra lời mất mặt như thế chứ... Haiz, đúng là điên thật rồi. Mà khoan, tại sao mày lại quan tâm chuyện này cơ chứ? Mày sống tử tế chỉ vì con mày thôi mà. Còn cô ta...

Thiếu Trạch cố gắng xua đi những dòng suy nghĩ kéo tới, nếu không anh sẽ mất xấu hổ mà chết mất. Bàn tay lớn nổi những đường gân của hắn đang mân mê tháo từng chiếc cúc áo sơ mi bên dưới. Từng đường da thịt anh dần hiện ra, lấp ló rồi rõ ràng. Quả không hổ công ăn protein và tập gym đều đặn, cơ thể của Thiếu Trạch thật sự rất rắn chắc, những múi bụng trắng hồng khỏe khoắn được giải phóng khỏi lớp áo mỏng.