Cô Dâu Bừa Của Trịnh Tổng

Chương 21: Lưu Ly Có Thai




Sáng sớm khi cô tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy Trịnh Minh Vũ đâu nữa.

Cô ngồi dậy thầm chửi thề một câu. Anh đúng là tên vô sỉ!!

Nhiếp Giai Giai lê lết thân mình vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi bước xuống lầu.

Người hầu vẫn đang tất bật dọn dẹp. Mấy ngày nay ông nội đã qua Mỹ nên trong nhà yên ắng hẳn. Nhìn thấy Nhiếp Giai Giai, mọi người liền cúi đầu chào.

"Thưa phu nhân, cô mới dậy"

Nhiếp Giai Giai mỉm cười với mọi người bảo sau này không cần làm vậy nhưng chẳng ai có lá gan đó.

Điện thoại cô lại vang lên tiếng kêu ing ỏi, Nhiếp Giai Giai lấy ra xem là Lưu Ly gọi.

Vừa bắt máy đã nghe tiếng khóc sụt sùi.

"Ly Ly, Ly Ly có chuyện gì vậy?"

Nhiếp Giai Giai hốt hoảng hỏi.

"Giai Giai, mình muốn gặp cậu"

"Chờ mình"

Nói rồi cô tắt ngay điện thoại thay đồ lái xe đến thẳng nhà riêng của Lưu Ly.

Cô nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa đành tự mở xông vào luôn.

Nhiếp Giai Giai bước thẳng một mạch vào phòng Lưu Ly, chỉ thấy cô ngồi một góc ôm lấy đầu gối khóc thút thít.

Nhiếp Giai Giai từ từ tiến lại vỗ vỗ vào lưng Lưu Ly, nhỏ giọng hỏi.

"Có chuyện gì vậy Ly Ly"

Nghe tiếng Nhiếp Giai Giai, Lưu Ly ôm lấy eo cô khóc dữ dội hơn, Nhiếp Giai Giai vẫn ôn nhu nói.

"Bình tĩnh, cậu phải bình tĩnh nói ra thì mới giải quyết được"

Nghe xong Lưu Ly cố giữ bản thân bình tĩnh sau đó mấp máy môi nói.

"Giai Giai, dạo gần đây mình thấy trong người khó chịu, hay buồn ngủ, ngửi thấy mùi đồ ăn là buồn nôn, còn thèm ăn đủ thứ, mình nghi ngờ nên ra ngoài mua thử một que thử thai và..."

"Hai vạch à???"

Nhiếp Giai Giai không tin vào tai mình nữa.

"hức... hức"

"Cậu đã uống thuốc rồi cơ mà??"

Nhiếp Giai Giai lay lay người Lưu Ly.

"Mình không biết "

Lưu Ly lại ôm cô rồi khóc mạnh hơn.

Nhiếp Giai Giai gỡ cô ra, đứng dậy cầm tay cô nói.

"Đi, đến bệnh viện kiểm tra rồi mới biết được"

Lưu Ly cố níu cho mình một tia hi vọng, cô giữ bình tĩnh sửa soạn rồi theo Nhiếp Giai Giai đến bệnh viện. Mong rằng phép màu sẽ xảy đến với cô.

Khám xong, cả hai ngồi ra hàng ghế chờ kết quả, Nhiếp Giai Giai nhìn cô bạn thân của mình ủ rủ một bên thở dài hỏi.

"Nếu thật sự có thai cậu sẽ làm gì?"

"Mình không biết"

"Cậu phải nói cho Thời Địch biết"

"Mình nghĩ là sẽ không, vì tụi mình đã hứa với nhau là xí xóa"

"Ly Ly...."

Nhiếp Giai Giai còn muốn nói thêm, bác sĩ đã gọi đến tên cô.

Lưu Ly găm chặt năm ngón tay vào lòng bàn tay lê thê bước vào phòng.

Cầm bảng kết quả trên tay, cô không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa.

Nên vui vì sắp được làm mẹ. Còn buồn là vì đứa bé không có cha?

Lưu Ly gần như không đứng vững nữa.

Nhiếp Giai Giai cũng đã đọc qua bảng kết quả, cô không ngờ chuyện này lại xảy ra với bạn mình, cuối cùng chỉ đành lắc đầu rồi đỡ cô ấy ra xe về.

Về đến nhà cả hai ngồi trên chiếc ghế sofa không ai mở miệng ra nói câu gì.

"Không được mình phải gọi điện báo cho Thời Địch"

Nhiếp Giai Giai mất kiên nhẫn nói. Nhưng Lưu Ly lại vội vã ngăn lại.

"Đừng, Giai Giai. Mình không muốn bỏ đứa bé, nhưng mình không muốn cho Thời Địch biết. Mình sẽ sinh nó và tự mình nuôi"

Lưu Ly nói rồi khẽ vuốt ve bụng đang còn phẳng lì. Nhiếp Giai Giai thở dài.

"Ly Ly, làm mẹ đơn thân không dễ. Nó cũng là máu mủ của Thời Địch, anh ta sẽ không dễ dàng ruồng bỏ đâu"

"Ly Ly, nghe lời mình nghỉ ngơi ngày mai qua công ty Thời Địch thông báo cho anh ấy có được không?"

Lưu Ly im lặng mất một lúc rồi cũng gật đầu.

Hôm nay Nhiếp Giai Giai muốn ở lại đây an ủi bạn mình, cô không muốn Lưu Ly phải ở trong một căn nhà cô quoạnh này, không khéo lại nghĩ quẩn.