Có Chạy Đằng Trời - Rosie

Chương 41: Thăm bệnh




Gia Thành chìm vào giấc ngủ, nằm bên cạnh anh, Giai Ý ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của chồng mình, tuy đêm nào cũng ngắm nhưng cô cảm thấy dù có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Nếu ai đó hỏi cô tại sao lại dành nhiều tình cảm cho Gia Thành đến thế thì câu trả lời là…

Mười ba năm trước, khi cả hai còn là những đứa trẻ, Gia Thành đã cứu cô khi cô bị rơi vào một hố sâu, do quá hoảng loạn nên lúc đấy Giai Ý đã khóc rất nhiều, Gia Thành chẳng những không thấy phiền phức mà còn an ủi cô.

Hình ảnh của cậu bé ấy cứ in sâu mãi vào đầu của cô.

Thời gian trước, trong một lần trò chuyện cô vô tình biết được Viên Hân có mối quan hệ với Nghiêm Gia, ban đầu cô chỉ muốn tiếp cận để điều tra về tình hình hiện tại của Gia Thành nhưng không ngờ khi gặp nhau tại trung tâm thương mại, Viên Hân đã chủ động muốn cô về chung phe với cô ta.

Còn nói có thể giúp cô làm con dâu của Nghiêm gia, ban đầu Giai Ý cũng không tin tưởng lắm nhưng sau khi gặp được Thư Nhiễm niềm tin trong cô càng được củng cố.

Ngày đầu gặp Gia Thành, khi thấy anh không nhận ra mình cô rất thất vọng nhưng từ giây phút ấy cô tự hứa rằng bản thân sẽ giúp anh trở lại là một chàng trai bình thường và yêu thương cô.

Giai Ý ôm lấy Gia Thành từ phía sau, hít mùi hương của anh làm cô dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Khi Đảo Nhi tỉnh lại thì trời cũng đã tối khuya, cô nhìn thấy Gia Minh đang nhắm nghiền mắt ngủ trong tư thế đang ngồi, máy tính vẫn còn bật, trên bàn có rất nhiều hồ sơ xem ra anh đã ngủ quên khi đang làm việc.

Dường như Gia Minh cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, anh mở mắt ra, khi nhìn thấy Đảo Nhi đã tỉnh, anh vội đứng dậy đi về phía cô:

“ Em thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?”

Đảo Nhi lắc đầu, tuy cơ thể vẫn còn hơi đau nhức nhưng cô có thể chịu được.

“ Em có đói không?”

Gia Minh đỡ Đảo Nhi ngồi dậy, cẩn thận lấy gối đặt sau lưng cho cô, vì đã nhiều ngày chưa ăn gì chỉ truyền dịch nên anh sợ cô sẽ đói.

“ Có.”

Đảo Nhi gật đầu, Gia Minh nhanh chóng gọi người chuẩn bị cháo cho cô, chỉ mười phút sau một tô cháo nóng hổi xuất hiện.

Do bây giờ là giữa đêm họ chỉ có thể mua cháo từ bên ngoài chứ không phải là đồ ăn chuẩn bị của Nghiêm Gia.

Vị này so với Nghiêm gia đúng là không thể so sánh nhưng do được ăn với Gia Minh nên Đảo Nhi cảm thấy vẫn rất ngon.

Anh cẩn thận thổi nguội cháo sau đó đút cho Đảo Nhi, cô vui vẻ nhìn anh, cảm thấy bản thân lúc này không khác gì một đứa con nít cả.

“ Gia Minh chuyện của bà nội đã giải quyết đến đâu rồi.”

Sau khi ăn xong Đảo Nhi mới lên tiếng hỏi về việc hạ độc, từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ chỉ nghe Linh Châu kể sơ qua, cô muốn biết nhiều hơn.

Gia Minh ngồi xuống cạnh cô, anh đưa tay xoa tóc cho Đảo Nhi, mỉm cười nói:

“ Em không cần lo đâu, anh đang giải quyết.”

Nghe được câu này của anh cô cảm thấy rất vui, cảm giác như luôn có người che chở cho mình nhưng anh nhiều việc như vậy, cô có đáng làm phiền anh không?

Như hiểu được suy nghĩ của Đảo Nhi, Gia Minh gõ nhẹ vào trán cô:

“ Đã nói là em không cần lo lắng quá nhiều mà.”

“ Cảm ơn anh.”

Đảo Nhi dựa đầu vào vai anh, cảm giác lúc này thật bình yên, hi vọng thời gian sắp tới của hai người sẽ luôn duy trì như thế.

Sáng hôm sau đúng như lời hứa Giai Ý đưa Gia Thành đến bệnh viện, sau khi khám bệnh cho anh xong, cô đưa anh đến phòng của Đảo Nhi.

Cốc cốc cốc

Đảo Nhi đang nằm lướt web, hôm nay Gia Minh có cuộc họp ở công ty, Linh Châu cũng phải đi làm nên cô chỉ còn một mình.

Đảo Nhi cũng không muốn làm phiền mọi người, dù sao ở đây cũng chăm sóc cô rất tốt, bên ngoài có người của Nghiêm gia canh giữ, nếu cô muốn gì có thể nhấn chuông gọi y tá đến.

“ Vào đi.”

Giai Ý và Gia Thành đi vào bên trong, Gia Thành rất ngoan ngoãn luôn đi phía sau Giai Ý.

Đảo Nhi không ngờ họ lại đến thăm mình, bình thường với sức khỏe của Gia Thành bà nội nhất định sẽ không cho anh ra ngoài vì sợ anh sẽ đi lạc.

“ Chào chị, sức khỏe của chị thế nào?”

Giai Ý lên tiếng hỏi, nhìn Đảo Nhi có thể tỉnh táo như hiện tại cô cũng yên tâm phần nào.

Ngày hôm ấy cô rất muốn cứu Đảo Nhi nhưng cô không thể vì dù sao cô và Viên Hân vẫn đang đi chung trên một con thuyền cô không muốn cô t nghi ngờ.

“ Tôi khỏe hơn rồi.”

Đảo Nhi nhàn nhạt trả lời, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nhìn Giai Ý rồi nói:

“ Cảm ơn cô đã giúp tôi báo tin cho Gia Minh.”

“ Chuyện phải làm thôi, tôi không muốn rước họa vào thân.”

Đảo Nhi biết Giai Ý là người tuy bên ngoài luôn tỏ ra bất cần nhưng bên trong cô ấy luôn âm thầm giúp đỡ mọi người.