Cô Ấy Rất Nhạt

Chương 24: Có phải anh bạo hành em không?




Cơn gió chiều hè đem mát mẻ dễ chịu qua những ô cửa sổ, Bắc Yên dựa người lên lan can, mắt lim dim ngắm đôi bướm dập dìu trong vườn cải hoa vàng. Cô nhích người lại gần Lập Đông một chút, từ từ nằm lên lưng anh, ngón tay thò về phía trước lật lật những trang sách trong tay Lập Đông: “Em mua quyển sách này thật à?”

Ngón tay dài luồn vào mái tóc cô gãi nhẹ, anh hơi nghiêng đầu cọ trán vào thái dương cô yêu chiều: “Ừ.”

“Cõng em đi xem vườn nào. Muốn đi khám phá ghê.”

Lập Đông bỏ sách xuống, cánh tay rắn chắc vòng ra sau giữ lấy cô: “Đi thôi.”

Ngang qua móc treo Lập Đông thò tay nhấc chiếc nón chụp lên đầu Bắc Yên, lần lượt cõng cô đi qua từng góc vườn.

“Em trồng được cả atiso cơ à?” Bắc Yên kinh ngạc.

“Cây này có sẵn từ chủ cũ.”

Cô có chút thất vọng: “À vậy mà em cứ tưởng.”

Chuyển sự chú ý sang những cây dương xỉ khổng lồ: “Mấy cây dương xỉ cao thế này lấy từ đâu vậy?”

Lập Đông ngẩng lên: “Em mua ở trong dân rồi thuê trồng.”

“Sao em lại không trồng cây ăn quả nhỉ?”

“Vì em thấy chúng lạ. Với em lười, trong vườn lại sẵn có một cây hồng giòn, một cây mắc cọp, một cây cam chanh rồi.”

“Ồ.” Bắc Yên ra vẻ đã hiểu, bất chợt đập đập vai Lập Đông chỉ về phía đằng xa: “Hạt dẻ kìa, đi tìm nhặt xem có quả không anh.”

“Em từng nhặt rồi, kết quả là đắng không ăn được.”

“Em tưởng phải ngọt bùi chứ?”

“Chắc không đúng cây, hoặc gặp cây khó ở.”

Bắc Yên cười ngất, đánh lên vai Lập Đông một cái. Hai người đi một vòng khắp vườn, quay về cô còn hái được một nắm lá mơ lông ở bờ rào, đòi Lập Đông đi tìm lá chuối để ốp trứng.

Anh gật đầu đồng ý, tính toán một lát nữa sẽ sai Vinh đi tìm.

“Anh, nếu chúng mình ở đây thì có phải là đã nghỉ việc rồi không? Thế chúng ta kiếm tiền kiểu gì vậy?”

Câu hỏi đến bất ngờ, Lập Đông nghĩ một chút rồi nói: “Dự định sẽ sửa lại toàn bộ khu này làm homestay.”

Tâm trạng đang hứng khởi của Bắc Yên đột ngột xìu xuống, cô không vui: “Vậy à? Em không thích có người khác ở nhà của mình, như bây giờ tốt biết bao.”

“Thế chúng ta đổi phương án khác nhé.”

“Cũng được.”



Một ngày dịu dàng cứ thế sắp trôi qua, sắc trời dần muộn, trái tim Lập Đông theo đó cũng căng thẳng theo.

Thấy Lập Đông sửa lại chăn gối ở gian ngoài, Bắc Yên hơi thắc mắc, lại nhớ đến lời giải thích sáng nay. Anh chàng này hay quên.

“Sao anh không vào trong phòng ngủ? Em đã hết giận rồi mà.”

Nếu như đã sống cùng nhau, Bắc Yên cảm thấy không nên giận dỗi quá lâu, vả lại hôm nay cô đã rất vui, nên dù không biết trước đó anh đã có lỗi gì nhưng hiện tại cô không còn muốn tính đến.

Có điều suy nghĩ này chợt tắt khi cô soi gương bôi kem dưỡng.

Bắc Yên nhìn chằm chằm vào vết tím trên trán, lại nghĩ đến ở bệnh viện sáng nay, cô cau mày nghi ngờ: “Đông, liệu có phải anh bị em giận vì bạo hành em không đấy?”

Câu hỏi làm Lập Đông đờ người, nhìn vẻ mặt cô không có gì là đùa. Không hiểu sao cô lại có suy nghĩ này, Lập Đông kéo cô vào lòng, thở dài một tiếng: “Em hậu đậu cộc đầu vào cột nhà. Còn đổ lỗi cho anh.”

Hơi thở phủ xuống cổ ấm nóng, cơ thể Bắc Yên khẽ run, ngón tay vô thức bám vào anh. Lập Đông cười khẽ, giọng nói ấm áp rung động lòng người: “Làm sao bây giờ? Anh vừa muốn em nhớ vừa muốn em quên, chẳng mấy khi được em làm nũng nhiều như hôm nay.”

Bắc Yên xoay người trong lòng Lập Đông, hai tay chuyển lên cổ anh ôm lấy: “Vậy từ giờ em sẽ làm nũng nhiều hơn.”

Đôi mắt sáng trong như những vì sao đêm muộn, hai má ửng hồng, Bắc Yên không biết chính mình lúc này có bao nhiêu mê hoặc. Chỉ nghe Lập Đông thở hắt ra một tiếng, đôi môi mềm mại đã phủ xuống.

Cánh môi ướt át mơn man trên da thịt, đầu lưỡi ấm nóng khiến Bắc Yên dường như tê dại. Bất chợt, Bắc Yên hít một ngụm khí lớn, cô đau đến co người lại, bàn tay đang đặt trên vai Lập Đông bấu chặt xuống.

“Sao đau thế anh? Em tưởng chỉ có lần đầu tiên mới đau cơ mà.”

Lập Đông kìm chế lại bản thân, nuốt khan trong cổ, giọng đã trở nên trầm khàn: “Anh xin lỗi, hôm nay anh hơi hấp tấp.”

Nụ hôn lại rơi xuống, cuốn lấy tâm trí Bắc Yên, thổi đi cơn đau. Còn bất ngờ đem đến những cảm giác lạ lẫm. Hơi thở dồn dập, cơ thể trần trụi nóng ấm, cổ họng khô nóng, tiếng rên rỉ trầm thấp. Tất cả gộp lại làm lồng ngực như muốn vỡ tung.

Ý thức cuối cùng trước khi thiếp đi, giọng nói âu yếm dịu dàng bên tai: “Anh yêu em.”

Ngoài sân nắng sớm hiền hoà ấm áp, hai chú mèo mướp lại vờn nhau tung hoành, Đen một bên làm khán giả cổ vũ bằng cách sủa ầm lên.

Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vẽ theo những đường nét nhìn nghiêng của cô gái. Không ngừng vuốt ve hàng lông mày thanh mảnh, vân vê nghịch ngợm cánh môi nhạt màu.

“Lập Đông.”