Cô Ấy Rất Nhạt

Chương 15: Làm gì hỏi làm gì?




“Chị Yên này liều thật đấy, một mình mà cũng dám đi vào rừng. Lần trước đã bị ngã trầy trật rồi.” Hạnh quay về đặt đĩa đậu nóng lên mặt tủ, âm thầm tiếc rẻ, giờ nóng ăn còn ngon chứ lát nguội là chẳng ra gì nữa.

Vinh đang kiểm hàng mới về ngẩng lên hỏi: “Sao biết chị ấy vào rừng? Không thấy người đâu à? Nhỡ vào bản chơi thì sao?”

Hạnh lục tìm gói súp mì tôm giấu trong ngăn kéo ra, xé miệng đổ cạnh đĩa rồi tay không bẻ đậu chấm ăn: “Biết chứ, con Đen cứ quẩn vào chân chạy về lối mòn sau nhà. Chị ấy lại vào rừng chắc luôn.”

Vinh lại cúi đầu xếp nước ngọt vào tủ: “Ờ hay vào tìm điện thoại? Hôm định bảo đi tìm hộ chị ấy mà xong bận quá chả có lúc nào đi được.”

“Chắc đi chơi thôi, chứ tiếc điện thoại chị ấy đã thuê thằng bé Làng đi tìm cho rồi. Chị ấy lạ thật, còn trẻ thế mà cứ thích một mình.” Loáng cái Hạnh đã ăn hết nửa đĩa đậu, bất chợt như nghĩ ra gì đó quay sang hỏi Vinh: “Mà anh Đông đâu rồi? Dạo này không thấy hỏi thăm chị hàng xóm nữa, chắc bỏ cuộc rồi à?”

Vinh không quay lại, đáp: “Ai biết, vừa nãy còn ngồi đây đấy thôi. Mà bà cũng ham ăn, không mời anh ấy được một tiếng. Chịu thật.”

Hạnh cười hề một tiếng: “Ờ quên, bạn Vinh có ăn không?”

Vinh liếc qua đĩa đậu nham nhở, lắc đầu chán chường: “Bà con gái, phải xem lại cái nết đi.” Nói rồi tiếp tục công việc dang dở, cũng không quan tâm Hạnh đang tiếp tục lôi dưa chuột ra gặm.

Đường rừng im ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân sàn sạt trên lá khô, Bắc Yên dùng cây gạt lá hồi lâu vẫn không thấy tung tích chiếc điện thoại của mình đâu.

Cô chán nản ngồi xuống tại chỗ, giật giật lá cây xung quanh ném xuống đất, chợt tay chạm phải một ngọn lá non. Bắc Yên nhận ra lần trước Làng nói với cô đây là lá ngón, bất chợt cô có suy nghĩ nhặt một nắm lá này về nhét vào miệng tên xấu xa kia. Nghĩ thế xong phá lên cười, trong lòng trở nên vui vẻ, càng nghĩ càng không nhịn được cười, gục mặt xuống gối một lát mới có thể ngừng lại.

Mải cười quên để ý xung quanh, Bắc Yên không kịp nhận ra có người đi tới, vừa ngẩng lên đã chạm phải gương mặt lạnh như dao sắc. Ý cười trên mặt còn chưa tan hết, cô ngây người giây lát, còn tưởng nhìn nhầm.

Lập Đông há miệng, vừa muốn mắng thì nghe Bắc Yên hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Giọng nói chứa đầy chán ghét.

“Sao tôi lại không thể ở đây? Rừng của nhà em à?”

Bắc Yên ồ một tiếng, cũng không nhiều lời, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Lập Đông chậm rãi ngồi xuống gần cô, đúng lúc này Bắc Yên đứng dậy, khoác giỏ tiếp tục đi.

Mông còn chưa kịp chạm đất, Lập Đông đứng dậy theo sau Bắc Yên. Cô nhận ra, quay lại ném cho anh ta một cái nhìn sắc bén. Lập Đông nhún vai: “Đường em em đi, đường tôi tôi đi.”

Bắc Yên gật đầu: “Vậy nhường anh đi trước đấy.”

“Không thích.”

Ngạc nhiên thật đấy, bộ mặt này của Lập Đông, đúng là khiến cô được mở mang đầu óc. Hai năm yêu nhau, ngoài công việc phải cùng nhau thì số lần hai người hẹn hò ít đến thảm thương, số lần anh ta chủ động hẹn cô còn thảm thương hơn nữa.

Đã có lúc Bắc Yên còn nghi ngờ rút cuộc hai người họ có phải là người yêu không, nhưng dù sao cũng là tình đầu nở muộn, kinh nghiệm yêu đương chẳng có nên cô tự an ủi rằng đó là do hai người đều sống đơn giản. Chỉ có sau này mọi chuyện vỡ lở ra rồi, Bắc Yên mới ngộ ra rằng căn bản không phải là vì hai người đơn giản, mà vì người ta không thật sự yêu cô.

Bắc Yên đánh giá lại người trước mặt, suy nghĩ xem liệu Lập Đông bây giờ và trước kia có phải cùng một người không? Hay do anh ta bị úng não mất rồi, sau đó phát hiện mình chẳng nhìn ra được điều gì, gật đầu bỏ qua rồi đi tiếp.

Lập Đông ngang nhiên trắng trợn theo sau cô, Bắc Yên biết vậy cũng đành mặc. Việc mình mình làm, tìm đến gốc cây muối trong trí nhớ.

Quả muối chín từng chùm nâu đen trên cành, nhắm nhắm cây không cao quá, Bắc Yên quăng giỏ dưới gốc cây, tay với lấy trạc gần nhất tính vịn người trèo lên.

“Em làm cái gì đấy hả?” Lập Đông quát, xông tới ôm ngang eo Bắc Yên.

Cô đang đà đu lên bất ngờ bị tóm lấy, tay trượt khỏi cành rơi tự do, cả người đổ ra sau ngã đè lên Lập Đông.

“Anh bị điên à? Giữ tôi làm gì?” Bắc Yên ngồi trên bụng Lập Đông nắn nắn bắp tay do bị kéo căng mà sinh đau.

Lập Đông nhăn nhó, vẫy vẫy tay: “Em xuống khỏi bụng anh đi đã.”

Bắc Yên lúc này mới nhận ra dưới mông rất êm ái, nguýt mắt ghét bỏ đứng lên.

“Em trèo lên cây làm gì?”

“Làm gì hỏi làm gì?”

“Em đừng có mà ngang ngược, lần trước ngã trầy trật ra rồi còn không nhớ đời à?”

Bắc Yên quay lại, nheo mắt dò xét Lập Đông: “Sao anh biết tôi từng ngã trong rừng?” Nói xong lại nghĩ ra điều gì đó, à một tiếng. Xong quay đi, vung vung cánh tay kiểm tra xem đã trở lại bình thường chưa