Cô Ấy Đã Trở Lại

Cô Ấy Đã Trở Lại - Chương 2: Gặp gỡ




Chu Tử Tri trước đây rất ít khi nằm mơ, dường như có thể duy trì một tư thế đến hừng đông. Hiện tại chất lượng giấc ngủ rất kém cỏi, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô có triệu chứng kháng cự ban đêm.



Nuốt thuốc ngủ, Chu Tử Tri mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu chợt lóe những hình ảnh lộn xộn, có lúc nhỏ , có đại học , sau khi tốt nghiệp tiến vào giới văn nghệ , những thước phim đa dạng đan xen một chỗ, giống như virus phát tán, không thể kiểm soát.



Chu Tử Tri nhắm mắt lại, tuổi trẻ đã không thể quay lại nữa rồi, những câu nói và những khoảng khắc Hà Duyệt Minh chia sẻ trên dòng thời gian đã sớm dài thòng. Bỏ qua tất cả đi, không khó đâu, không thể định dạng nữa rồi, may mà cô mới ba mươi tuổi còn có thể bắt đầu lại.





Ngày hôm sau Chu Tử Tri có một cảnh quay hành động, chỉ đạo kỹ thuật đề nghị quay trước phần bị đánh bay ra ngoài, ngã vào hồ nước .



Cô được trang bị cáp treo, hướng phía sau thủ thế, vài thanh niên giữ chặt dây cáp, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh cường độ hợp lý.



Khoảng khắc bay lên trời cao, Chu Tử Tri thấy khẩn trương , cảm xúc của cô không tránh khỏi ánh mắt của đạo diễn và võ sư chỉ đạo kỹ thuật có thâm niên, vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng.



Ở trên không trung bay tới bay lui đâu có dễ, diễn viên thực hiện động tác đúng chiều hay không, cường độ khống chế dây cáp phải thế nào, đều là nhân tố mấu chốt dẫn đến số lần NG.




"Chu Tử Tri là diễn viên có kinh nghiệm, mấy cái này không làm khó được cô ấy." Vương Phú nhìn máy theo dõi, Chu Tử Tri đang đứng trên cành trúc, hắn phất tay, thư ký trường quay cầm bảng gỗ đập một cái, kêu "Tiếp!".



Đám thanh niên đồng thời dùng lực cánh tay, Chu Tử Tri bay ngược ra ngoài, nhào lộn một cái, thân mình xẹt qua rừng trúc rậm rạp tươi tốt, rơi xuống hồ nước.



Bốn năm giây sau,"Cắt!"





Hai nhân viên sớm chờ ở đáy nước kéo Chu Tử Tri chồi lên, Giản Dư cầm khăn mặt vội vàng tiến lên lau nước giúp cô.



Tuy mùa hè, cả người ướt nhem cũng không dễ chịu.



Sắc mặt Chu Tử Tri hơi trắng bệch, uống một ngụm nước ấm, tầm mắt dừng trên màn hình máy theo dõi, tua lại cảnh cô vừa thực hiện ngắn ngủi vài chục giây.




"Chỗ này không đủ tự nhiên." Vương Phú thả chậm giọng nói,"Làm lại lần nữa."



"Được."




Chu Tử Tri không phản đối, tự giác đi trang điểm lại.





Trần Gia ngồi gần đó nhịn không được bĩu môi: "Cô ấy ngốc ghê, tìm diễn viên đóng thế là được rồi."



Phùng Hạo trong vai Lý Hách lắc đầu,"Không phải cảnh hành động nào cũng được dùng diễn viên đóng thế đâu."



Chưa kể với đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên, lấy thí dụ như [ hiệp đường ] này là một bộ phim đề tài tiên hiệp, hơn phân nửa cảnh quay đều cần hoàn thành trên cáp treo, nếu độ khó quá cao thì được dùng thế thân, còn tất cả những cảnh bắt buộc lộ mặt đều phải tự động thực hiện.