Chiều hôm đó, Chu Tử Tri phải xuất hiện trong một sự kiện công cộng, kì sinh lý đột ngột đại giá quang lâm, khiến trạng thái của cô không được tốt cho lắm.
Giản Dư đưa bình giữ ấm cho cô, hỏi: "Chị Tử Tri, có cần xin phép về trước không?"
Chu Tử Tri uống một ngụm nước ấm, nói "Nếu vậy ngày mai em sẽ thấy bản tin Nữ diễn viên mới tái xuất đã làm mình làm mẩy, mắc bệnh ngôi sao cho mà xem."
Giản Dư khóe miệng run rẩy, cô tưởng tượng ra rồi, biên tập đáng yêu lại đáng giận khẳng định sẽ thức đêm đánh chữ tuôn ra một tràn lý lẽ dạy đời, tin tức đó mà phát hành, tuyệt đối có một đám người vô tội bị điểm danh .
Chu Tử Tri xoa xoa huyệt thái dương, ra khỏi phòng nghỉ, nở nụ cười công thức hóa nhìn thẳng máy quay.
Nhân vật công chúng rất mệt, được hoan nghênh nhiều chừng nào càng bị chú ý nhiều chừng ấy. Khán giả luôn có yêu cầu rất khắc khe đối với họ, đi -đứng - nói năng - làm gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, dù không dễ dàng nhưng cũng chỉ có thể cố gắng hết mình.
Sau khi hoạt động kết thúc, Chu Tử Tri và vài diễn viên nổi tiếng cùng ăn một bữa cơm, trong đó có ảnh hậu Phương Nghệ.
Chu Tử Tri bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy cuốn sổ tay ra, lễ phép hỏi "Chị Phương, em có một đứa bạn thân rất thích chị, nhất là vai diễn của chị trong bộ [ ngô đồng sơn vũ ], chị có thể ký tên cho bạn ấy được không ạ?"
"Được chứ, Tử Tri, em đừng khách sáo."
Phương Nghệ rất thân thiết hiền hoà, chẳng những ký tên, viết câu chúc, mà còn viết thêm một câu thoại kinh điển của nữ chính trong bộ phim truyền hình ấy nữa.
[Gặp gỡ, bỏ qua, một ý niệm.]
Chu Tử Tri nhận lại sổ tay,"Cám ơn chị Phương." Kiều Nam mà thấy có khi nhảy tưng tưng luôn.
"Không có gì đâu."
Phương Nghệ thuộc hàng 5x, là người có thâm niên nhất ở đây , bao gồm cả trình độ và thành tích.
Chị là một trong số ít đại biểu tài năng nổi tiếng trễ trong giới điện ảnh, hơn ba mươi năm trong nghề chuyên đảm nhận những vai phụ, mày mò đi lên từng chút một, bộ phim đầu tiên đảm nhận vai nữ chính lập tức đoạt giải ảnh hậu, giá trị con người nâng lên hàng tỷ đô la.
Con đường nghệ thuật của Phương Nghệ trở thành một câu chuyện truyền cảm hứng cho các lớp đàn em sau này. Khi bạn đã hoàn toàn chuẩn bị tốt về mọi mặt, thì chỉ còn việc chờ một kỳ ngộ xuất hiện, lúc đó công thành danh toại là điều hiển nhiên.
"Tử Tri, em không uống sao?" Phương Nghệ cầm một chai rượu đỏ.
"Chị Phương, dạ dày em không thoải mái." Chu Tử Tri cười cười.
Phương Nghệ cũng không ép, chị nhấp một ngụm nhỏ rượu đỏ, nói "Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn năm ngoái, em uống canh giữ ấm nhiều vào."