Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 61




Diệp Phồn Tinh không ngờ rằng bố mình đột nhiên lại tới. Cô nhanh chóng buông Lộ Thâm ra, đứng phắt dậy, hai gò má đỏ bừng.

Bố à, bố, bố tại sao vào phòng lại không gõ cửa chứ!”

“…Cửa không khóa” Mặc dù là do con gái rượu nhà mình động tay động chân trước, nhưng khi Diệp Tấn Thành nhìn thấy bộ dạng hiếm gặp của cô con gái nhỏ, cùng với chàng trai nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt đang nằm trên giường kia, ông cảm thấy vô cùng buồn bực. Cố nén cảm giác nghẹn lòng, ông đi vào phòng, nhàn nhạt cất tiếng, “Bố bảo chú Vương lái tới nhà hàng gần đó mua cho mấy đứa chút gì đó để ăn rồi. Lúc này chắc chú ấy sắp về rồi đấy, con xuống lầu giúp chú ấy đi, chú ấy không biết phòng bệnh số bao nhiêu.”

Ông chưa nói dứt lời, bụng Diệp Phồn Tinh đã sôi lên ùng ục —— đã hơn 1 giờ chiều, hôm nay cô lại đi ra ngoài gấp nên cũng không ăn sáng, bụng đã sớm đói meo rồi. Chẳng qua vừa nãy chỉ chăm chăm ở bên cạnh Lộ Thâm, vì vậy không thấy cảm giác gì.

Bây giờ nghe Diệp Tấn Thành nói xong,  ban đầu Diệp Phồn Tinh có chút lúng túng lại có chút cảm động, rồi sau đó mới nói: “Cần gì phải phiền phức như vậy, con nhắn số phòng cho chú ấy là được rồi.”

Diệp Tấn Thành: “…Bệnh viện này lớn như vậy, phòng bệnh lại nhiều, chờ chú ấy tự mình đi tìm, đồăn sẽ nguội hết đấy. Hay là con đi đón chú ấy đi!”

Diệp Phồn Tinh cũng tình nguyện cho lắm, bây giờ cô không muốn rời xa Lộ Thâm nửa bước. Hơn nữa bố cô cũng không thích Lộ Thâm, vừa rồi còn thấy cái cảnh kia của cô, cô thật sự cảm thấy lo khi hai người ở chung một chỗ.

Nhưng lúc này Lộ Thâm cũng bắt đầu nói: “Chú ấy nói đúng đấy, Phồn Tinh, đi đi, vừa lúc tớ cũng cảm thấy hơi đói.”

Lúc này Diệp Phồn Tinh mới bất đắc dĩ đồng ý. Trước khi đi, cô vẫn không yên lòng mà dặn dò một câu: “Vậy bố không được bắt nạt Lộ Thâm đâu đấy, cậu ấy đang bị thương đó bố.”

Diệp Tấn Thành: “…”

Đọc Full Tại truyenfull.com

Diệp Tấn Thành nhìn qua là biết, không may là cô con gái rượu nhà mình đang thiên vị tên sói con kia mất rồi, thái dương hơi giật giật, mặt càng tối hơn: “Trong mắt con bố là một người không nói lý

lẽ như thế à?”

“Đương nhiên là không phải mà!” Diệp Phồn Tinh bị ông nhìn thấu, có chút chột dạ, vội vàng cười khan một tiếng, vuốt mông ngựa*, “Cái này là con thuận miệng nhắc chút thôi. Diệp tổng có tấm lòng

bao la tựa biển lớn, lại sáng suốt cơ trí, chắc chắn sẽ không mấy chuyện kiểu như ức hiếp người yếu đuối, đúng chứ?”

(*vuốt mông ngựa: nịnh nọt)

Diệp tổng có tấm lòng bao la tựa biển lớn, lại sáng suốt cơ trí: “…”

Lộ Thâm đột nhiên bị gọi là “người yếu đuối”: “…”

Trong chốc lát hai người chợt thấy hơi dở khóc dở cười, bầu không khí ngưng trọng cùng im ắng cũng tản đi nhiều.

“Phồn Tinh rất thích cậu.”

Sau khi đưa mắt nhìn Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài, Diệp Tấn Thành mở miệng trước, đồng thời dùng cặp mắt đen như mực, sâu hun hút của mình nhìn thẳng vào Lộ Thâm, mang theo vẻ lạnh lùng và sắc bén.

Lộ Thâm hiểu rõ, Diệp Tấn Thành cố ý bảo Diệp Phồn Tinh đi là vì có lời muốn nói với mình, cũng đoán được đại khái điều ông muốn nói. Lộ Thâm ngừng lại một chút, rồi cũng đón nhận ánh mắt của ông, không né tránh: “Cháu cũng rất thích cậu ấy.”

“Rất thích chỉ là một thứ không đảm bảo được kì hạn, cũng không có bất cứ giá trị thực tế nào.” Diệp Tấn Thành chậm rãi bước tới giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống cậu chàng trai đang ở trên giường bệnh, giọng điệu lạnh lạnh nhạt nhạt, mang theo cả cảm giác áp bức, “Tôi chỉ muốn biết là, ngoàihai chữ hư vô mờ mịt đó, cậu có thể làm được gì cho con bé nữa hay không?”

Lộ Thâm khẽ giật mình, không mở miệng ngay.

Đọc Full Tại truyenfull.com

“Quần áo giày dép bình thường Phồn Tinh hay mặc, chọn bừa một bộ cũng phải có giá ít nhất bốn con số. Nhà hàng con bé thích nhất, nếu không có thẻ hội viên vàng có giá trị lên tới năm chữ số, con bé nhất định không vào. Sinh nhật năm ngoái của con bé, quà sinh nhật nếu không phải là túi xách phiên bản giới hạn thì cũng là những món trang sức đắt đỏ. Thậm chí ông ngoại con bé còn trao tận tay nó một tòa biệt thự nằm cạnh bờ biển…” Diệp Tấn Thành nói chuyện không nhanh không chậm, thần thái bình tĩnh, không có sự mỉa mai. Nhưng chính cái giọng điệu kể chuyện này mới làm cho người khác khó chịu nổi nhất.

Cằm Lộ Thâm như xiết lại, hai tay bất giác nắm chặt lại.

Ánh mắt đen khó nhìn ra cảm xúc của Diệp Tấn Thành nhìn qua anh, rồi lại nói tiếp, “Những điều mà tôi nói, chính là cuộc sống hằng ngày của Phồn Tinh, cũng chính là những thứ mà con bé được hưởng từ lúc sinh ra tới giờ. Đối với bạn đời tương lai của nó, tôi cũng không yêu cầu là cậu ta phải để phần đời còn lại của con bé càng thêm viên mãn sung sướng hơn nữa, nhưng ít nhất, là không được kém hơn hiện tại. Con bé là đại tiểu thư nhà họ Diệp, là hòn ngọc quý trên tay Diệp Tấn Thành tôi đây. Tôi sẽ không, cũng tuyệt đối không cho phép con bé rơi vào tay loại người quần áo cũng không mua nổi, đồ ăn vặt cũng không kiếm được, còn lại phải vì mưu sinh mà chạy vạy khắp nơi, liên tục gặp phải cảnh bôn ba chật vật.”

“Nói thế cũng có vẻ hơi hợm hĩnh, nhưng Lộ Thâm à, chính cậu chắc hẳn cũng vô cùng rõ ràng, cậu chỉ có hai bàn tay trắng lại còn mắc nợ chồng chất như cậu, không xứng với Phồn Tinh nhà chúng tôi.”

Những gì mà Diệp Tấn Thành nói, từng lời từng lời như dao găm đâm vào lòng Lộ Thâm.

“…Cháu biết.” Cậu thiếu niên rủ mắt mím môi, một lúc sau mới nói chuyện, “Nhưng bây giờ không xứng, nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng không xứng. Chú à, cháu còn trẻ, cháu có tinh thần và thể lực để phấn đấu vì tương lai.”

Vẻ mặt Diệp Tấn Thành lãnh đạm: “Vậy thì thế nào? Ai mà biết được cái sau này mà cậu nói là bố năm, năm năm hay mười năm? Huống hồ, nếu lỡ như cậu không thể khấm khá lên được, chẳng lẽ cậu bắt Phồn Tinh chờ cậu cả đời sao?”

Diệp Tấn Thành thẳng thắn nói lời thật lòng, Lộ Thâm nghe có chút khó chịu. Nhưng từ lúc tỏ lòng mình với Diệp Phồn Tinh, anh chưa từng bao giờ nghĩ tới việc buông tay —— trừ khi cô chán anh, không muốn ở bên anh nữa.

Đối với tương lai, anh đương nhiên cũng đã sớm có những kế hoạch riêng của mình, cho nên tuy rằng lúc này cảm xúc có chút bị ảnh hưởng, nhưng tâm trạng của anh không có thay đổi gì. Thay vào

đó, một lát sau, anh nâng đôi mắt mang vẻ sẵn sàng chiến đấu và đầy lợi hại, sắc bén lên: “Tối đa là ba năm, cháu sẽ cho chú nhìn thấy thành ý của cháu, và cũng sẽ cho chú thấy rằng, cháu cũng vô cùng trân trọng Phồn Tinh, tuyệt đối không ít hơn chú.”

“Hơn nữa, chuyện có tình nguyện chờ đợi cháu hay không và đợi cháu bao lâu, chỉ có Phồn Tinh mới có tư cách quyết định. Mặc kệ đáp án của cô ấy là gì, cháu đều sẽ tôn trọng. Cháu hi vọng rằng chú cũng sẽ như vậy.”

Diệp Tấn Thành thình lình bị đáp trả: “…”

Thằng ranh con này!

Còn rất khùng nữa chứ!

Đọc Full Tại truyenfull.com

Ông hơi nheo mắt, cười lạnh một tiếng: “Tuổi chưa được bao nhiêu mà khẩu khí cũng lớn quá nhỉ. Chưa nói đến việc trong ba năm đó cậu có thể làm được thành tựu gì, mười ngày nữa là thi đại học rồi, thân thể cậu như này chắc là không đối phó nổi, đúng chứ?”

Cánh tay phải của anh còn đang bị thương nặng, vài vết dao cứa trước ngực cũng rất sâu, trong thời gian ngắn, đừng nói là thi đại học, sợ là muốn xuống giường thôi cũng khó. Lộ Thâm im lặng một lát, thản nhiên nói: “Cháu định năm sau thi lại.”

Kỳ thi đại học đối với anh rất quan trọng, nhưng Hầu Tử và người nhà còn quan trọng hơn. Vì vậy, tuy tâm trạng có chút nặng nề, nhưng Lộ Thâm cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật. Chuyện này anh cũng chưa thảo luận với Diệp Phồn Tinh…

Nhớ tới vẻ mặt tràn đây mong ước của cô khi nói muốn thi vào cùng một trường với anh, như vậy thì bọn họ sẽ có thể ở bên nhau mỗi ngày, Lộ Thâm có chút lo lắng —— cô chắc chắn sẽ rất đau lòng.

“Sang năm thi lại cũng không có vấn đề gì, nhưng điều này có nghĩa là, cậu sẽ lãng phí mất một năm.”

Lời nói của Diệp Tấn Thành kéo suy nghĩ của Lộ Thâm trở về: “Sẽ không lãng phí đâu ạ. Nội dung học của cấp 3 cháu đã học được rồi, chỉ cần ở nhà ôn tập, không cần phải đến trường. Bởi vậy mà cháu sẽ có nhiều thời gian làm việc khác hơn.”

“Việc khác? Ý cậu là kiếm tiền nuôi gia đình ấy hả?” Không chờ Lộ Thâm mở miệng, Diệp Tấn Thành giật khóe miệng lên một cái, tựa như đang trào phúng, “Kì thật là tôi không muốn Phồn Tinh ở bên cậu, không hẳn là vì gia cảnh không tốt, mà là vì không những gia cảnh nhà cậu không tốt, mà người nhà còn liên lụy quá nhiều nữa. Cho dù cậu có năng lực tới đâu đi chăng nữa, thì cậu vẫn còn có một bà nội lớn tuổi, một em gái còn bé cùng với ông bố nằm liệt giường cần phải chăm sóc, làm sao có thể dốc 100% tinh lực vào việc chăm lo cho tương lai của mình được chứ.”

“Chàng trai trẻ, cậu và Phồn Tinh căn bản là không chung đường được đâu, buông tha cho nó sớm đi thôi.”

Mọi lời nói của Diệp Tấn Thành khiến cho Lộ Thâm không thể phản bác, bởi nó đều là sự thật.

Nhưng mà…

“Chưa thử qua, sao cháu có thể nói lời buông tay được. Huống chi, cháu đã đồng ý với Phồn Tinh, chỉ cần cô ấy cần, cháu sẽ nhất quyết ở bên cạnh cô ấy.”  Lộ Thâm nói đến đây, nhịn không được mà nhướn lông mày với Diệp Tấn Thành, “Vì vậy, nếu chú thật lòng không muốn bọn cháu ở bên nhau đến thế, chi bằng chú khuyên nhủ cô ấy đi?”

Diệp Tấn Thành: “…”

Đây là khiêu khích hả? Đúng không?!

Đọc Full Tại truyenfull.com

Ông hiểu con gái mình bướng bỉnh biết bao nhiêu, cho nên vốn không dám nói với cô những chuyện này, tránh cho quan hệ cha con lại xuất hiện rạn nứt. Diệp tổng rốt cục không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn cái tên sói con đáng hận này. Ông cũng lười nói nhảm với anh, trực tiếp lôi một tờ chi phiếu trong túi quần ra: “Thế này đi, tôi cho cậu hai lựa chọn. Một, đây là 200 vạn.”

Lộ Thâm đột nhiên bị ném chi phiếu: “…?!”

Tình huống này sao lại giống mấy cái cốt truyện phim truyền hình cẩu huyết thế nhỉ?

“Theo như những gì tôi được biết, tiền thuốc men cho bà nội cậu ít nhất cũng phải 20 vạn, tiền viện phí cùng với tiền thuê y tá mà cậu phải trả cho người bạn kia của cậu chắc chắn không nhỏ, tiền nằm

viện tĩnh dưỡng mấy tháng của cậu, còn tiền sinh hoạt của em gái và bố cậu nữa kìa… Trong thời gian này, áp lực kinh tế của cậu cũng không nhỏ đâu.” Vẻ mặt Diệp Tấn Thành không nhìn ra cảm xúc

gì, đưa chi phiếu đặt trong tay Lộ Thâm, “Đã có 200 vạn này rồi, cậu có thể an tâm dưỡng thương, chuẩn bị thật tốt cho đợt thi đại học năm sau.”

Lộ Thâm: “…”

Lộ Thâm ngây người thật lâu, khóe miệng lúc này mới hơi thu lại, vực lại tinh thần: “Cái giá này? Là để cháu rời xa Phồn Tinh sao?”

Ánh mắt anh mang theo sự ngạc nhiên tột độ, trong ngữ khí cũng nghe ra được cái gọi là một lời khó nói hết. Không hiểu sao Diệp Tấn Thành lại có cảm giác bị người ta coi thành não tàn.

“…”

Trong phim không phải luôn diễn thế à? Cái phản ứng kiểu gì đây!

Sắc mặt Diệp Tấn Thành khẽ tối sầm lại, vừa muốn nói gì đó Diệp Phồn Tinh mang vẻ mặt khó tin

mà vọt vào phòng: “Bố! Sao bố có thể làm vậy chứ?!”

Diệp Tấn Thành: “…!” Sao con bé trở lại nhanh vậy!

“Bố cho là mình đang đóng phim truyền hình lúc tám giờ tối đấy à? Đây rõ ràng là lấy tiền đè chết bạn trai con, ép buộc cậu ấy phải rời khỏi con!” Diệp Phồn Tinh quả thật bị ông bố nhà mình chọc tức đến nỗi bật cười, “Đây là vũ nhục Lộ Thâm, cũng là vũ nhục con à? Bố cảm thấy ánh mắt nhìn người của con kém cỏi lắm sao? Còn có, Lộ Thâm không có rẻ mạt như thế đâu, bố muốn đuổi cậu ấy đi, thì phải đưa 500 vạn, 1000 vạn ra đây nhé! 200 vạn thì làm được gì? Cái nhà tốt hơn cũng không

mua nổi!”

Diệp tổng bị con gái phun “mưa xuân” vào mặt: “…”

Lộ Thâm thấy vậy, nhịn không được, liền cười thành tiếng: “Từ từ đã Phồn Tinh, có thể chú ấy khôngcó ý đó đâu, chúng ta nghe chú ấy nói  hết đã nhé.”

Lúc này Diệp Phồn Tinh mới phụng phịu, không nói nữa.

Về phần Diệp Tấn Thành, ông cầm cái chi phiếu ra, chính là cái ý kia, muốn thử Lộ Thâm một chút.

Nhưng hiện tại những lời kia không thể nói được nữa, bằng không thì chắc chắn là Diệp Phồn Tinh

khẳng định sẽ nóng nảy với ông. Vì vậy, ông chỉ có thể cố nén lòng, tỏ vẻ: “…Con muốn đi đâu, 200 vạn này, là tiền lương ứng trước bố đưa cho Lộ Thâm.”

“Tiền, tiền lương?”

Diệp Phồn Tinh vốn đang tức giận bỗng sững sờ. Ánh mắt Lộ Thâm cũng tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn về phía Diệp Tấn Thành.

Khuôn mặt Diệp Tấn Thành hiện tại nhìn thế nào cũng thấy sốt ruột, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể thử được nữa. Ông đ3 xuống sự khó chịu trong lòng, thở dài, ánh mắt thỏa hiệp nhìn về phía con gái, “Tên nhóc này bị thương, không thể dự thi đại học năm nay được, chỉ có thể thi lại vào năm sau thôi. Trong một năm này nếu chỉ có dành cho học hành thì hơi lãng phí, vì vậy bố nghĩ, nếu cậu ta nguyện ý nhé, là điều cậu ta vào chi nhánh mới mở của thành phố J để học tập thêm kinh nghiệm. 200 vạn này sẽ giúp cậu ta giải quyết vấn đề trong nhà, giảm bớt cho cậu ta không ít thời gian đâu… Đương nhiên, đây không phải là cho không, sau này bố sẽ trừ vào tiền lương của cậu ta.”

Hoặc là cầm lấy 200 vạn, rời bỏ Diệp Phồn Tinh, từ nay về sau không được xuất hiện nữa; hoặc là sử dụng thời gian một năm này, vừa ôn tập, vừa rời nhà để sớm học cách thích ứng với xã hội, trải

đường cho thời gian sau này —— đây là hai lựa chọn mà Diệp Tấn Thành chuẩn bị cho Lộ Thâm.

Đương nhiên, theo kế hoạch gốc, ông sẽ đợi Lộ Thâm từ chối 200 vạn kia rồi mới nhắc đến lựa chọn thứ hai. Trong cái lựa chọn thứ hai đó, số tiền anh được nhận để trợ cấp gia đình chỉ có 70 vạn.

Nhưng bây giờ bị Diệp Phồn Tinh phá hỏng một phát, từ 70 vạn đã bất đắc dĩ biến thành 200 vạn…

Mí mắt Diệp Tấn Thành hơi giật, trái tim ngày càng giống như bị thắt nút, thẳng đến lúc nhìn vào đôi mắt đang kinh hỉ (kinh sợ + hoan hỉ) phát sáng lòe lòe của con gái, tức giận trong lòng mới giảm bớt đi một ít.

Mà thôi, ngàn vàng cũng khó mua nổi sự ưa thích của con bé. Ai bảo tên oắt thối họ Lộ kia lại lọt vào mắt xanh của cô nhóc nhà mình chứ.

“Thành phố J cách chỗ này cũng không xa cũng không gần, nếu cậu muốn đi, thì sẽ không thể chăm sóc người thân giống như bây giờ nữa. Nhưng có lẽ chỉ cần có thể đảm bảo được kinh tế, bọn họ cólẽ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân được thôi…” Nghĩ vậy, Diệp Tấn Thành liền  nhìn Lộ Thâm, “Cụ thể thế nào thì chính cậu suy nghĩ cho kĩ đi, nghĩ xong rồi báo cho tôi.”

Lộ Thâm hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Tấn Thành lại tính toán như vậy. Anh cứ nghĩ là hôm nay ông tới, đơn giản chỉ là cầm gậy đánh uyên ương cơ. Mãi đến lúc anh thấy được ánh mắt cưng chiều của Diệp Tấn Thành nhìn Diệp Phồn Tinh, anh mới nhận ra, từ lúc mới bắt đầu vị cha già này đã không có ý định làm con gái mình mất hứng. Sở dĩ từng bước ép sát anh, chỉ là thăm dò nhân phẩm của anh mà thôi, cộng thêm dọa dẫm một chút, làm cho anh cảm thấy căng thẳng.

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Đọc Full Tại truyenfull.com

Cậu thiếu niên hoàn hồn, sau đó bật cười, trong lòng có chút cảm động. Anh đột nhiên chỉ suy nghĩ phút chốc, rồi trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn chú đã bằng lòng cho cháu cơ hội này, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Sản nghiệp dưới trướng Diệp thị rất nhiều, các ngành các nghề đều có vốn đầu tư, bao gồm cả về ngành tài chính mà Lộ Thâm rất quan tâm. Dưới sự dẫn dắt của các chuyên gia để tiếp xúc sớm với ngành này, đối với Lộ Thâm mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Chỉ là, nếu như làm theo cách này, điều tất yếu là anh phải rời khỏi gia đình đang cần anh chăm lo.

Tuy Diệp Tấn Thành đã đồng ý cho anh vay tiền, giúp anh thoát khỏi tình thế quẫn bách trước mắt, nhưng có một số việc mà tiền bạc cũng không thể giải quyết được. Vì vậy, tuy Lộ Thâm có chút động tâm, nhưng không đồng ý ngay.

Không ngờ, vào đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh lại truyền tới một giọng nói: “Không cần phải suy nghĩ nữa, tôi thay mặt đứa nhỏ này đồng ý.”

Lộ Thâm sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu thì thấy người cha bị liệt chưa bốo giờ chủ động xuất hiện của mình đang ngồi trên xe lăn, được em gái của anh đẩy tới.

“…Bố?!”

Nhìn sắc mặt tái nhợt, ngực và cánh tay phải còn đang bị bọc trong vải gạc, trái tim của Lộ Thiệu Sơn giống như đã bị rơi bộp xuống đất, con mắt cũng bắt đầu đỏ hoe. Ông nở nụ cười khổ mang vẻ áy náy: “Trước đây là do bố vô dụng, làm liên lụy tới con, về sau sẽ không như thế nữa. Sau này bà nội và em gái con, còn có nhà của chúng ta sẽ do bố chăm lo. Con chỉ cần toàn tâm toàn ý đi làm chuyện

mà con muốn làm là được, bố ủng hộ con!”

Lộ Thâm khẽ giật mình, trong lòng lại như bị thứ gì đó hung hăng véo một cái, trong nháy mắt liền cảm thấy lòng mình chua xót tê dại.