Chuyện Ta Không Biết

Chương 152




Ngày 15 tháng 7, tết Trung Nguyên.

Lưu Đình sau tiết tự học buổi tối, thúc chiếc xe đạp so với thân hình nàng còn lớn hơn chậm rãi chạy về nhà.

Nhà nàng ở vùng ven thành thị, từ trường về nhà phải đi qua một chiếc cầu phao.

Chiếc cầu phao này là sự kết nối duy nhất giữa thời đại giàu có và quá khứ bần cùng, cũng là nơi mà mỗi ngày Lưu Đình đều muốn dừng chân.

Nàng không muốn bước lên cầu phao, không muốn về nhà.

Bài thi điểm kém còn đang nằm trong cặp sách, làn gió đêm se lạnh thổi tung mái tóc đen đang dài ra của nàng, lộ ra khuôn mặt trẻ con ngây thơ nhưng lại tràn ngập u buồn. Trong đôi mắt to đen láy cất giấu nỗi muộn phiền và từng trải không phù hợp với độ tuổi của nàng cho lắm. Trên cầu phao có một chiếc xe máy điện chạy đến, ánh đèn xe quét qua khuôn mặt nàng, chiếu rọi rõ ràng vết bầm tím bên môi cùng khóe mắt nàng.

Rất nhanh, nàng lại bị bóng tối nuốt chửng.

Nàng đẩy chiếc xe đạp lên đầu cầu, tùy tiện buông tay, cong cánh tay cởi bỏ túi sách nặng trịch xuống.

Trên cầu phao vốn không có nhiều ngọn đèn đêm lờ mờ, miễn cưỡng vẫn có thể để cho khách bộ hành ban đêm nhìn thấy rõ mặt đường không đến mức rơi xuống nước, nhưng do lâu năm không được tu sửa bị hư hỏng hơn phân nửa, hiện tại đi lên phân biệt không rõ là mặt cầu hay mặt nước, màu đen ngòm nối liền nhau thành một mảng rộng lớn. Trong bóng tối này mơ hồ có thể thấy được những căn nhà cũ nát ở đầu cầu bên kia, ở trong những căn nhà cũ nát đó chính là những người thất bại ở thành thị, những kẻ lang thang thậm chí là tội phạm. Bọn họ suốt ngày bốc ra mùi vị hôi thối khó ngửi, giống như một khối kẹo cao su mốc meo dán chặt ở xung quanh khu đô thị rực rỡ, bị sự quy củ, sáng sủa và sạch sẽ của thành phố làm cho nổi bật lên đến mức ghê tởm.

Người thành phố cũng không nguyện ý đi đến bên kia cây cầu, bạn học của Lưu Đình cũng không hề kiêng kị ở trước mặt nàng biểu đạt sự chán ghét đối với khu dân cư nghèo, sự chán ghét đối với nàng.

Đúng vậy, nàng thuộc về bên kia đầu cầu, nàng sinh ra và lớn lên tại đó, mặc dù nàng chịu khó học tập thi đậu vào trường trung học trọng điểm trong thành phố, nàng như trước vẫn là nàng, như trước vẫn mang theo ấn ký của sự bần cùng và tầm thường, thậm chí ở trong thành thị rực rỡ xung quanh mình có vẻ càng thêm bắt mắt.

Nàng không có bạn bè, lên đến sơ trung hai năm rồi, nàng vẫn như trước cô đơn chiếc bóng.

Người cha bợm rượu thô bạo của nàng từ nửa năm trước đã bắt đầu nhiễm thói đánh bạc, thua cuộc liền về nhà đánh nàng. Mẹ nàng đã sớm chịu không nổi trốn chạy theo người khác, không mang nàng theo cùng.

Mỗi lần người cha bợm rượu kia đánh nàng nàng đều không rên một tiếng, đợi hắn đánh mệt mỏi, Lưu Đình liền lau đi vết máu trên mặt, đi lấy lọ mỡ lớn ở trong nhà tới, tiếp tục làm bài tập về nhà.

"Đọc sách có ích lợi gì, đi làm thuê cho ta!" Người cha bợm rượu trong miệng vẫn lặp đi lặp lại những lời này.

Lưu Đình vẫn không từ bỏ việc học tập, nàng hiểu rằng học tập chính là lối thoát duy nhất của nàng, là phương pháp tốt nhất để nàng thoát khỏi vận hạn.

Học tập là chiếc cầu phao của nàng, là nàng từ trong nghèo khó đi hướng đến con đường tắt tươi đẹp.

Nhưng ba nàng chưa bao giờ cho nàng cơ hội để học tập đàng hoàng.

Hắn ép nàng đến khách sạn rửa chén dĩa, kiếm được vài đồng tiền còm cõi trở về lại bị hắn cướp đi, lại đi đánh bạc; sau khi thua cuộc lại tìm một phần công việc bán sức lực bên ngoài bắt nàng đi làm. Lưu Đình vĩnh viễn nhớ rõ lúc nàng mang một chiếc bánh kem phô mai xinh đẹp giao đến cho một gia đình trong thành phố, người mở cửa chính là bạn học của nàng. Người bạn học đó mặc một bộ váy dài màu đỏ rượu, trên đầu đội tiểu vương miện, tóc dài xoăn nhẹ rũ hờ trên đầu vai bóng loáng, nàng nhận ra Lưu Đình, lúc tiếp nhận bánh kem thì có chút kinh ngạc:

"Ngươi...... Sao lại đi giao bánh?"

Thanh âm náo nhiệt ấm áp cùng mùi thức ăn thơm ngào ngạt bên trong hợp thành một chữ "Nhà", hung hăng tóm lấy trái tim Lưu Đình một phen. Nàng chạy như bay ra khỏi đó, ngồi trên chiếc xe máy điện mà run rẩy.

Nàng nhìn thấy thứ mà nàng khát vọng nhất, đồng thời trong nháy mắt cũng hiểu được, thứ mà nàng khát vọng cách nàng xa xôi đến mức nào.

Tương lai mà nàng muốn e rằng vĩnh viễn cũng không thể đến được.

Bởi vì bị ép đi làm thuê, thời gian học tập càng ngày càng ít, môn vật lý vừa mới được thêm vào trong năm học này nàng chưa bao giờ đạt điểm tiêu chuẩn, tổng thành tích lập tức bị kéo xuống, tên nàng trong danh sách mười người đứng đầu nhanh chóng rớt xuống, biến mất bên trong những thứ hạng mờ mịt.

Tối hôm qua ba nàng dẫn theo một người phụ nữ trở về, người phụ nữ kia mặc loại y phục che không được ngực chắn không được mông cứ dán sát vào người ba nàng uốn éo đi vào nhà, liếc mắt nhìn Lưu Đình đang làm bài tập trong góc nhà, oán giận kêu lên: "Sao lại có một đứa nhỏ ở đây!".

Ba nàng nói không có gì quan trọng, ngươi cứ coi như nàng không tồn tại là được.

Người phụ nữ kia tỏ vẻ không vui, ba nàng liền lôi nàng lên ném ra ngoài.

Lưu Đình ở công viên ngủ một đêm, ngày hôm sau nhận được bài thi không đạt trong kỳ thi giữa kỳ. Lần này không phải là môn vật lý, mà là môn toán học mà nàng vẫn yêu thích.

Lão sư toán học tìm nàng nói chuyện, hỏi nàng gần đây bị làm sao, vì sao thành tích lại giảm xuống nhanh như vậy. Lưu Đình cúi đầu không nói chuyện, lão sư tiến đến gần nhìn nàng, phát hiện trên mặt nàng có vết bầm.

"Sao lại thế này? Ngươi bị ai đánh? Bạn học?"

Lưu Đình vừa lắc đầu vừa lui về phía sau.

"Hay là phụ huynh của ngươi?" Nữ lão sư trẻ tuổi lập tức đứng lên, giữ chặt tay Lưu Đình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoang mang bối rối của nàng, "Thật sự bị ta nói trúng? Phụ huynh của ngươi lại đối xử với ngươi như vậy?".

Lưu Đình thực khẩn trương rút tay lại, cái gì cũng chưa nói liền chạy ra khỏi văn phòng, thậm chí là lần đầu tiên trốn tiết học.

Vị nữ lão sư trẻ tuổi kia chính là lão sư toán học, cũng không phải chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp đã từng phát hiện ra vết thương trên mặt nàng, ánh mắt tràn ngập tò mò dừng một lúc ở trên mặt nàng, liền hờ hững dời đi.

Lưu Đình không muốn lại bị ai đó chú ý, nàng không quen, không biết nên làm thế nào để đáp lại sự chú ý đó. Hơn nữa nàng chỉ còn lại một tia tự tôn cũng không muốn bị người thành thị thương hại.

Tựa như chủ nhiệm lớp vậy, làm một người thành thị lạnh lùng là được rồi.

Lưu Đình đứng ở bờ sông lâu thật lâu, nàng biết ở con sông này mùa hè hàng năm đều có rất nhiều người chết đuối, vô số những câu chuyện ma quỷ đều bắt nguồn từ đây.

Nghe nói đêm khuya thủy quỷ sẽ hội tụ ở đây, lúc rạng sáng người đi qua cầu phao có thể nghe được tiếng khóc thê lương. Nếu có người dám can đảm liếc mắt nhìn xuống một cái, sẽ trông thấy một cặp mắt đáng sợ màu xanh lục đậm di động dưới mặt nước, bọn chúng đều là thủy quỷ đã từng chết chìm ở giữa sông, bọn chúng thân chứa oán khí không cam lòng đi đầu thai, chỉ cần tìm được kẻ chết thay bọn chúng là có thể đạt được kiếp sau tốt đẹp. Vì thế, chúng nó mỗi đêm đều ở bên dưới cầu ngu ngốc chờ đợi, chờ đợi con mồi của chúng nó xuất hiện.

Cởi bỏ cặp sách nặng trịch, Lưu Đình toàn thân nhẹ hẫng lặng yên đi vào trong dòng nước.

Để cho thủy quỷ cũng có thể có hi vọng, vậy nàng tình nguyện giao ra tính mệnh của mình.

Kiếp sau tốt đẹp...... Nàng cũng có thể có được sao?

Thanh âm nước vỗ bên chân trong đêm khuya thanh vắng trở nên đặc biệt rõ ràng, khi mực nước đã ngập qua thắt lưng nàng, trong lòng nàng một tia gợn sóng cũng không có.

Nàng không sợ chết, bởi vì nàng đối với thế giới này không có gì vướng bận. Thậm chí mỗi khi nghĩ đến cái chết có thể mang nàng rời xa khỏi phiền não và tuyệt vọng, có thể giúp nàng giải thoát, thậm chí có thể cho nàng một ít hi vọng, nàng đối với cái chết liền nảy sinh sự thân thiết trước nay chưa từng có.

Nàng muốn ôm lấy hi vọng, ôm lấy cái chết.

Ngay trong khoảnh khắc mực nước sông chậm rãi dâng cao, nuốt chửng lấy nàng, phía sau đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh quạt nước, tựa hồ có người đang gọi tên nàng.

"Lưu Đình! Đừng làm chuyện điên rồ! Bắt lấy tay của ta! Lưu Đình!"

Lưu Đình bị người phía sau cứng rắn túm lên bờ, uống hết mấy ngụm nước, đầu óc choáng váng, trước mặt là ai cũng không nhìn thấy rõ.

Người nọ lay gọi nàng vài lần mà nàng không có phản ứng, cả người mềm nhũn bất động, người nọ lật người nàng lại, đặt ở trên đùi mình, dùng sức đập vào lưng nàng. Một đợt sóng nước to lớn dồn ứ ở trong lồng ngực cùng mũi miệng của Lưu Đình, nhưng lại phun ra không được, cảm giác khó chịu khiến nàng mất đi tri giác.

Người nọ thấy thế liền lật người nàng lại cho nằm thẳng trên mặt đất, vội vàng tiến hành hô hấp nhân tạo cho nàng, dùng sức ấn vào ngực nàng.

Trong lúc mơ màng, Lưu Đình cảm giác được một đôi môi ôn nhu lần lượt dán vào đôi môi của chính mình, bất ly bất khí ra sức kéo nàng trở về từ ranh giới của cái chết.

"Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!"

Thanh âm này có chút quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi.

Đúng rồi, đây là lão sư toán học của nàng, là nữ lão sư trẻ tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, nàng tên gọi là gì ấy nhỉ, ngẫm nghĩ, nàng tên là Mạnh Hân.

"Lưu Đình! Lưu Đình!"

Thanh âm của Mạnh Hân tỏ ra rất lo lắng, thoáng chốc lại dùng sức ấn, thoáng chốc lại cung cấp thêm dưỡng khí, mãi cho đến khi Lưu Đình rốt cục ho lớn một tiếng, nôn ra một bãi nước, dần dần khôi phục ý thức mới làm cho Mạnh Hân thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, tê liệt ngã xuống đất.

Lưu Đình ho khan không ngừng, giống như là muốn phun ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng.

Mạnh Hân thở hổn hển vỗ lưng cho nàng, tức giận nói: "Ta đi theo ngươi cả đêm, thấy ngươi đi đến cầu phao còn tưởng là ngươi nhất định sẽ về nhà, không ngờ ngươi lại có thể đi thẳng xuống sông...... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ai ức hiếp ngươi ngươi mau nói ra đi a, ngươi không mở miệng thì người khác phải làm thế nào để giúp ngươi?!".

Mạnh Hân đã sớm cảm thấy cô bé này có cảm xúc bất thường, mấy ngày nay vẫn luôn quan sát nàng, phát hiện thành tích môn toán của nàng trượt dài thẳng tắp sau đó lại nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt nàng, Mạnh Hân đặc biệt lo lắng, tan học không trở về, lại ở trong xe đợi thật lâu mới gặp Lưu Đình một mình chậm rãi tới lấy xe. Mạnh Hân chẳng qua là muốn xác định xem rốt cuộc là ai động thủ với nàng nên mới đi theo nàng, không ngờ lại đúng lúc cứu nàng một mạng.

"Ta không cần người khác tới giúp." Lưu Đình giống như một đám rong được mò vớt lên từ dưới đáy sông, không hề tức giận, cũng không có cảm xúc dao động của kẻ mới từ cõi chết vùng vẫy trở về, thanh âm nói chuyện vô cùng bình tĩnh, "Muốn thể hiện sự vĩ đại của ngươi sao? Ngươi có biết là ngươi phiền phức lắm không?".

Mạnh Hân hoàn toàn không nghĩ tới chính mình lại bị đối xử như vậy: "Ta phiền phức? Ta cứu mạng ngươi ngươi còn nói ta phiền phức? Ngươi muốn chết như vậy sao?".

Lưu Đình đứng lên, lảo đảo đi đến bờ sông tìm chiếc xe đạp của mình.

Mạnh Hân không thể hiểu được, đứa nhỏ này chỉ mới mười ba tuổi, đứng trước sự sống chết lại có thể bình tĩnh như vậy.

Nàng bước nhanh tới níu giữ lấy tay cầm xe đạp của Lưu Đình.

"Vì sao lại muốn tự tử?" Mạnh Hân nhìn thẳng vào nàng, hết sức nghiêm khắc hỏi, "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sau khi ngươi chết đi ba mẹ ngươi sẽ thương tâm đến thế nào sao?".

Lưu Đình dùng đôi mắt không mang theo chút gợn sóng từ phía sau mái tóc đang nhỏ nước nhìn về phía khuôn mặt của Mạnh Hân.

Mạnh Hân trẻ tuổi, xinh đẹp, rất có gu thẩm mỹ, mỗi ngày đổi một bộ quần áo, dạy các nàng đã hơn một năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nàng mặc lại cùng một bộ quần áo cũ.

Nàng sinh sống ở phía bên kia đầu cầu, nhận được sự giáo dục tốt đẹp, trải qua cuộc sống giàu có sung túc — đó chính là cuộc sống mà Lưu Đình hướng tới.

"Ngươi quan tâm ta sao?" Lưu Đình thấp giọng hỏi.

Mạnh Hân thoáng dừng lại, đem nhuệ khí vừa rồi thu liễm lại một ít: "Đương nhiên quan tâm, ngươi là học sinh của ta."

"Có thể luôn quan tâm ta sao? Vĩnh viễn quan tâm ta sao?"

Mạnh Hân có chút nghi hoặc, rất nhanh, nàng phát hiện nước mắt trên gương mặt Lưu Đình.

Mạnh Hân cầm tay nàng nói: "Ta không thể cam đoan cái gì 'vĩnh viễn', ta chỉ có thể cùng ngươi đi hết con đường sơ trung, chờ sau này ngươi học lên trung học, đại học, bước vào xã hội thì ngươi sẽ hiểu được trên thế giới này căn bản không có cái gì là vĩnh viễn. Nhưng ta có thể cam đoan rằng trong ba năm dạy ngươi này ta sẽ dùng hết mọi khả năng của ta, đem toàn bộ tri thức của ta đều truyền dạy cho ngươi, cũng sẽ bảo đảm sự an toàn của ngươi. Ta là lão sư của ngươi, ngươi có cái gì khó khăn có thể nói cho ta biết, ta sẽ dốc hết sức lực giúp ngươi giải quyết."

Lời nói của Mạnh Hân rất bình tĩnh cũng rất chân thật, Lưu Đình hiểu được, đây là sự chân thật thuộc về người trưởng thành.

Nhưng lại chính là sự chân thật này, đã đập vỡ tầng phòng bị dày nặng trong lòng Lưu Đình.

Sự gặp gỡ đêm nay đến tột cùng đã phát sinh vào năm nào, Lưu Đình đã không còn nhớ rõ nữa, nàng chỉ nhớ khi đó nàng còn sống, còn có được một cái tên của nhân loại — cái tên "Lưu Đình" vốn đã sớm bị vứt bỏ.

Khi đó nàng còn chưa gặp gỡ Liễu Khôn Nghi, khi đó nàng còn không biết nhân sinh của chính mình sẽ đi theo một đường cong ngoặt.

Nàng chỉ nhớ đêm đó bóng đêm rất u tối, Mạnh Hân là ánh sáng duy nhất.

Vị nữ lão sư trẻ tuổi này khiến cho nàng lần đầu tiên không hề khát vọng cái chết.

Bởi vì nàng đối với nhân sinh đã bắt đầu có chút hi vọng.